
Thập Vạn Đại Sơn Vương
Tác giả: Hoàng Ly – Đỗ Hồng Linh
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 327670
Bình chọn: 8.5.00/10/767 lượt.
ựa, lướt ra giữa bãi, chạy như bay. Cặp ngựa, con ngược con xuôi, chạy đã tới chỗ sánh ngang nhau, vừa lúc ngựa viên phó đảng lách vào giữa. Đoàng đoàng, đoành đoành…
Viên phó đảng đã rút phắt súng ra, vẩy bên mặt, bên trái liền mấy phát theo nhịp ngựa phi. Sau tiếng súng cặp ngựa vẫn phóng đều, mọi người định thần nhìn, đã thấy chén trên đầu ngựa vỡ tan.
Viên phó đảng vẫn phi đều, súng đã cắm vào bao, chờ cho cặp ngựa sánh ngang, hắn lại vọt vào giữa, rút súng bắn, nhưng lần này lại bắn chéo, tay trái vẩy sang đầu ngựa bên phải, tay phải vẩy sang đầu ngựa bên trái.
– Voòng kia! Tài súng đó liệu ngươi có dám đọ chăng? Sửa soạn rút súng mau!
Đa Sát Hải Sơn Vương giục ngựa tiến lên, trong khi ngựa viên phó đảng tiến tới, bước một. Hai hàng quân sĩ đã im tiếng hò reo.
Phượng Kiều, Chí Plan vụt đưa mắt nhìn Nguyệt Tú, như thầm dọ ý.
Hình như Nguyện Tú cũng khó lượng nổi tài súng của hai bên địch thủ, nên chỉ lặng lặng nhìn hai người, đoạn cả ba cùng nhìn sang Đại Sơn Vương. Viên tướng lạc thảo lừng danh thần xạ vẫn ngồi im trên lưng ngựa mặt không để lộ cảm xúc khác lạ, mắt vẫn nhìn lên đầu trận. Chợt chàng quay nhìn ba thiếu nữ, lay nhẹ, xốc lại cặp súng lớn bên sườn, đoạn khẽ giật tay cương, cho ngựa tiến lên.
– A Voòng! Hãy dừng ngựa, lui về. Để hắn đó cho ta!
Đang tiến ngựa, chợt nghe tiếng “thầy” truyền sau lưng, Hải Sơn Vương Voòng ngưng ngay ngựa, mặt thoáng biến đổi, có vẻ lưỡng lự mấy khắc, như muốn tiến lên, lại ngồi im, không nhúc nhích.
Vùng trận địa chợt chìm trong cảnh im lìm sâu thẳm đến rợn người. Tiếng vó câu dằn bước trên mặt đá dăm, sạo gợn, khô cằn.
Khắp hai hàng quân sĩ đều tin thở, khắc khoải lạnh lùng, giương mắt ngó hai thân hình rắn đanh hơi lắc lư trên mình ngựa, tiến thẳng lại trước mặt nhau, với những ánh mắt lạnh biếc màu thép súng.
Chẳng hiểu sao, cùng lúc Phượng Kiều, Voòng Chí Lan vùng nắm lay lay nhau, khuôn mặt đẹp của hai cô gái đầy bản lĩnh, trong mấy khắc, như ngây dại ra vì… e ngại.
– Đại Sơn Vương! Ta chờ phút này đã lâu rồi!
– Phản tặc! Mi hết thời rồi nên mới gặp ta! Tiếc thay! Mi có tài bắn mục tiêu động trên đầu ngựa chạy, trước khi mất mạng, chưa được xem ta bắn tắt đom đóm bay trong đêm tối! Cho ngươi rút súng trước!
Tiếng quát dõng dạc như chuông đồng vang âm khắp hai bên trận tuyến, khiến viên phó đảng sực chột dạ, khi nghe mấy tiếng cuối cùng. Hai ngựa lừ lừ tiến thẳng, Đại Sơn Vương đã vượt qua chỗ Voòng Lầu đứng ngựa. Bên kia suối, viên phó đảng cũng đang tiến lên. Hai người chỉ còn cách nhau vài thước nữa là vừa tầm súng.
Sau lưng phó đảng, mấy viên đầu lĩnh thình lình tế ngựa lướt trước hàng quân, căn dặn chi không rõ, chỉ thấy cả đám quân địa khu đang cầm súng chỉ địa, lập tức chĩa cả lên phía suối hướng vào cả Đại Sơn Vương. Voòng Lầu vừa liếc qua đã thấy ngay tình thế vạn nan, tầm súng dài có thể vươn tới chỗ thầy mình bất cứ lúc nào. Voòng chưa kịp có phản ứng, đã thấy sau lưng nổi lên nhiều tiếng vó câu, quay lại, đã thấy Nữ Chúa Hoàng Su Phì, Phượng Kiều cùng Nguyệt Tú vọt tới. Thiếu nữ địa khu ghìm cương, hướng về phía quân sĩ, cất tiếng lanh lảnh:
– Các đầu lĩnh, cùng toàn quân! Không được theo phó đảng lộng hành, trái lệnh Khách Giang Hồ. Cuộc đấu chiến phải ngay thẳng!
Thắng bại, thực hư sau sẽ rõ. Anh em hạ súng xuống!
Quân sĩ hầu hết có vẻ trọng Nguyệt Tú, vừa nghe lời, đã từ từ hạ súng luôn.
– Quân tướng địa khu! Có những kẻ âm mưu nổi loạn, đưa quân sĩ vào vòng nồi da nấu thịt, phản bạn lừa thầy! Coi đây! Ta trừ tên loạn tướng!
Tiếng quát của Đại Sơn Vương vừa dứt, quân địa khu chợt nhao nhao bàn tán ào ào, mỗi người một phách. Biết tình thế không thể nào mập mờ được nữa, viên phó đảng dừng phắt ngựa quay nhìn về phía quân mã, hô lớn:
– Anh em! Địa khu này theo Khách Giang Hồ sớm muộn sẽ bị quan binh triệt hạ. Ta se đưa anh em vào sinh lô….
Viên phó đảng vừa nói tới đó, chợt ngưng lại, nhớn nhác nhìn quanh. Và… thình lình, tiếng cồng từ đâu nổi lên ầm ầm, tiếp tới tiếng người hô như trời long đất lở khắp tứ phía, và tràn tới trận địa.
Mọi người đều ngạc nhiên đưa mắt nhìn quanh chưa hiểu chuyện chi, đã nghe tiếng ầm ầm chuyển tới như gió cuốn, rồi trên những ngọn đồi bao quanh chiến địa, vụt xuất hiện rất nhiều nhân, mã, lớp lớp vây chặt lấy hai đoàn quân dưới như một vòng đai thép. Cả đôi bên quân tướng đều kinh ngạc, bồi hồi trước đám nhân mã phủ vây đông tới hàng ngàn, súng gươm tua tủa ngất trời… Còn đang ngạc nhiên đưa mằt ngó nhau, thì từ trên một ngọn đồi cận đấy, hai bóng người đã tách hàng quân, thẳng tới chỗ suối ngắn thung lũng:
– Khách Giang Hồ!
Nguyệt Tú bật khẽ lên như một lời reo, khiến mấy thiếu nữ nhìn kỹ ra, thấy một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, khổ người trầm thước, dáng dấp uy nghi, đang vọt ngựa tới, theo sau là một người trung niên tướng tá dữ tợn có vẻ thổ dân. Cách phó đảng độ vài chục thước, Khách Giang Hồ dừng phắt lại, giữa những tiếng quân reo.
Lúc này, Đại Sơn Vương cùng mọi người mới nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông bí mật, và không khỏi ngạc nhiên, vì khuôn mặt đó lại xanh như