
tiên chạy đến bên tôi là anh; gây họa, người đầu tiên tôi muốn tìm, cũng là anh.
Từ rất lâu, tôi đã nhận thức được rằng, tôi có thể mất đi tất cả nhưng không thể không có anh trai.
Có một năm cực kỳ buồn chán không có việc gì làm, ngồi ở bên cạnh xem hàng xóm chơi trò cô dâu chú rể, sau khi về nhà, không ngớt miệng kêu gào muốn được gả cho anh trai, trong những năm tháng trẻ thơ mù mờ không biết gì đó, vẫn không hề hiểu rằng [gả'> có ý nghĩa gì, nhưng cậu bạn hàng xóm hơn 2 tuổi – Đại Mao nói với tôi một cách rất người lớn, [gả'> có nghĩa là sống bên người mình thích nhất, mãi mãi không bao giờ phải xa cách.
Người mà mình thích nhất? Đó chẳng phải là anh trai ư?Cho nên tôi hỏi anh trai có muốn [gả'> cho tôi khôngAnh trai nói không được[Tại sao?'>[Bởi vì anh là con trai, không thể [gả'> cho em được.
'>[Vậy, em gả cho anh là được chứ gì.
'>[Vẫn không được.
'>[Tại sao?'> .
Lần đầu tiên tôi cảm thấy anh trai thật lắm chuyện, ra sức lườm anh trai một cái.
Anh cười khẽ, xoa xoa đầu tôi.
[Bởi vì chúng ta là anh em.
'>Anh em? Tôi nghiêng đầu suy nghĩ, bởi vì là anh em nên tôi không thể gả cho người anh trai tôi thích nhất sao?Năm đó, tôi ba tuổi rưỡi, lần đầu tiên ghét 2 chữ [Anh em'>.
Một buổi đêm sau đó, nửa đêm tôi tỉnh giấc, không thấy anh trai đâu, hốt hoảng xuống giường đi tìm, dựa theo ánh đèn yếu ớt, nhìn thấy anh trai đứng trước cửa phòng bố mẹ, biểu hiện đờ đẫn sững sờ.
[Anh–'>[Xuỵt'> Anh trai đưa ngón tay lên môi ra hiệu bảo tôi yên lặng.
Tôi gật đầu nghe lời đi về phía anh, không tạo ra một tiếng động nào, loáng thoáng nghe được tiếng bố mẹ nói chuyện trong phòng.
Mùa đông năm đó rất lạnh, anh trai cúi đầu thấy tôi không đi giầy liền ôm tôi lên, đưa về phòng;Tôi rất tò mò hỏi anh: [Anh nghe trộm…….
.
'>[Anh không nghe trộm, anh dậy uống trà, vô tình nghe được'> Anh đặt tôi lên giường, quỳ xuống phủi bụi bẩn trên chân tôi, đôi chân bé nhỏ của tôi không an phận cứ đung đưa.
[Tình, đừng động đậy!'> Anh lật chăn lên, tìm thấy chiếc tất mà tôi đá đi, đi vào chân cho tôi.
[Hì hì….
anh trai, anh trai….
.
'> tôi nũng nịu nhào lên ôm cổ rồi hôn lên mặt anh để lại một chuỗi nước bọt dính dính trên mặt.
Anh từ trước đến nay không bao giờ chê bẩn, cười cười ấn tôi vào trong chăn rồi nằm xuống bên cạnh.
[Tình, việc tối nay không được nói cho ai biết nhé'>[Chuyện anh nghe trộm?'>[Anh không nghe trộm, vô tình nghe được'>[Không nghe trộm ….
.
vô tình?'>[Đúng, cho nên Tình đừng nói.
'>Tôi nở một nụ cười ra hiệu đã hiểu, ra sức gật đầu.
[Không được nói, anh trai nghe trộm……'> [Anh, Không, Nghe, Trộm!'>[Vô tình?'>[Đúng, vô tình.
'>[Vô tình nghe trộm.
'>[………'> Anh thở dài.
“Tiểu Tiểu Tình, em nhất định chết cũng phải giữ chữ “nghe trộm” sao?'>Tôi không nói với anh thật ra tôi cũng nghe được rồiCũng giống như anh trai—vô tình, nghe trộm.
Không biết vì sao lại ghi nhớ mấy từ quan trọng đó, mà tôi thậm chí còn không biết cái gì là từ quan trọng nữa.
Nó cứ lởn vởn trong đầu, quấy rầy tôi ngày qua ngày.
Thế là tôi liền hỏi anh trai [Thế nào là cô nhi?'>Anh đang tắm cho tôi liền dừng lại, lạ lùng hỏi: [ Em nghe được từ đâu?'>[Tối hôm đó, anh nghe trộm…….
'>[Chẳng phải anh đã bảo em không được nhắc đến chuyện đấy nữa mà?'>[Vậy thế nào là cô nhi?'>[Cô nhi chính là…….
'> Anh dừng lại một lúc, giúp tôi mặc quần áo, cân nhắc lựa chọn từ ngữ: [Những đứa trẻ không có bố, không có mẹ,cũng không có người thân…….
'>[Mẹ nói em là cô nhi, em không có người thân ư?'>Vậy, cha không phải của tôi, mẹ cũng không phải của tôi, đến anh trai cũng không phải của tôi, tôi, là cô nhi?!Anh đột nhiên không nói gì, ôm chặt tôi vào lòng.
Rất lâu, rất lâu sau, tôi mới hiểu được cái ôm đó chính là sự đau lòngDần dần hiểu chuyện, biết được cô nhi thực chất là thế nào, cũng hiểu được sự thương xót trong cái ôm đó, ngược lại chẳng có cảm giác gì nhiều, vì chưa kịp buồn phiền, đã có quá nhiều cảm giác len lỏi trong lòng rồi, đầy đến nỗi không còn chỗ chứa cho cái khác.
Rốt cuộc có đúng là móc lên từ cống rãnh hôi thối hay không, tôi không muốn chứng minh, bởi vì cho dù cái gì cũng không có, tôi vẫn có một người thực sự yêu thương tôi nhất, tôi không bao giờ cô đơn.
Anh trai, thật sự không chỉ là anh trai.
Vậy là cái gì? Tôi vẫn chưa có đáp án, nhưng trước ngày hôm đó, tôi vô thức sưu tầm vô số những bức thư tình mà những người ngưỡng mộ nhờ tôi gửi cho anh trai.
Tiểu học năm lớp 4, bạn thân nhất nói anh rất đẹp trai, toàn mượn cớ đến nhà tôi chơi, thế là trước khi kết thúc học kỳ, tôi và nó cắt đứt quan hệ, tuyệt giao, đồng thời hiểu ra một đạo lý ngàn năm không thay đổi đó là –tình bạn giữa nữ giới tương đối mỏng manh.
Năm thứ nhất trung học, hoa khôi lớp tôi theo đuổi anh, trai, tôi quy định khi tan học anh không được đến trường đón tôi nữa, tôi tự về nhà, anh vẫn tưởng tôi không muốn dựa dẫm vào anh nữa, không thể chờ được để muốn thể hiện dáng vẻ “người nhớn”.
Đùa chứ, sao tôi lại muốn người anh trai khôi ngô tuấn tú của mình hàng ngày bị một bầy con gái si tình dùng ánh mắt cưỡng bức?Anh trai là của tôi, của một mình tôi!Ham muốn chiếm hữu anh tr