
ện gì không? Em hy vọng anh sớm trở về.
'>[Anh, có phải ước vọng của em quá xa xỉ không? Vậy nếu không anh trở về nhìn em là được.
'>[Anh, anh đi đâu rồi?'>[Anh, em không tìm thấy anh.
'>[Anh, hôm nay mẹ lại nổi giận, em sợ lắm.
'>[Anh, anh không cần em nữa ư?'>[Anh, em nằm mơ thấy ác mộng, không ngủ được, muốn nghe anh hát Thuyền Thái Hồ.
'>[Anh, em sợ tối, sợ cô đơn, anh đừng bỏ em.
'>[Anh, em nhớ anh.
'>[Anh, khi nào anh về?'>[Anh, có phải anh quên em rồi không?'>[Anh, hôm nay mệt quá, đến bệnh viện chăm sóc cha, nếu anh ở đây thì tốt rồi, rất nhớ rất nhớ anh.
'>[Anh, em rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ anh……'>……Anh mở từng con, từng con, không thể dừng lại.
[Ngày thứ 385 sau khi anh đi……[Cuối cùng em cũng hiểu, cảm giác nhớ nhung đau tới mức không thể thở nổi là gì…'>Anh hít một cái, đôi tay run rẩy mở con hạc ngày thứ 386, vừa hoảng, vừa vội ….
.
[Hóa ra, chỉ là lý do không thể đơn giản hơn … Em Yêu Anh.
'>Khi câu chữ trong con hạc hoàn toàn hiện lên trước mắt, châm vào mắt, nước mắt không nén được điên cuồng tuôn trào như vỡ bờ—[Hóa ra, chỉ là yêu anh … em ngốc quá, đến bây giờ mới phát hiện ra.
'>[Anh, em còn có cơ hội nói với anh câu này không?'>Anh vội vàng lau nước mát, sợ bỏ qua từng câu từng chữ của cô.
[Nếu, em thực sự nói với anh như vậy, anh sẽ trả lời thế nào nhỉ?'>[Anh, em rất muốn biết.
'>Anh sẽ trả lời thế nào?[Anh sẽ nói … anh sẽ nói…'> Nghẹn ngào không thành lời, anh xót xa ân hận, khàn giọng nói: [Anh cũng yêu em, rất yêu, rất yêu, rất yêu –'> Nhưng Tình, em có nghe thấy không?Anh khàn cổ họng, không còn phát ra âm thanh, tiếp theo cô viết gì, anh cũng không dám nhìn, chỉ bốc những con hạc đã bóc, chưa bóc, điên cuồng khóc, mặc kệ tâm tư sụp đổ.
Cho tới khi ngón tay chạm vào con hạc màu sắc còn mới.
Đây là Tình đặc biệt để lại cho anh ư? Cô muốn nói gì với anh?!Anh hốt hoảng mở ra –Nếu có một ngày, anh nhìn thấy dòng chữ trong con hạc này, xin anh hãy nhớ trái tim em yêu anh, bảo trọng vì em, mang theo tâm ý em yêu anh, sống thật tốt, chỉ cần thỉnh thoảng viếng mộ nhớ mang cho em bó hoa ngải tiên dại, nói khẽ những nhớ nhung cất giấu sâu kín, như thế là được rồi.
Bảo trọng, anh trai, em yêu anh.
Nét bút trùng lặp, chữ lộn xộn không theo hàng, anh có thể khẳng định, sau này cô mới thêm vào.
Cho tới trước khi chết, cô vẫn không yên tâm về anh….
Anh nhắm mắt, muốn ngăn lại dòng nước mắt không nghe lời, nhưng uổng công vô ích.
Ngẩng đầu nhìn sao sáng trên bầu trời, tưởng tượng ra đôi mắt thích cười, ánh mắt dịu dàng, nhớ lại thời gian cùng cô dựa vào nhau dưới bầu trời, anh có thể giả như cô chưa đi xa; anh có thể giả như vòng tay chưa từng trống rỗng; anh có thể giả như mỗi một ánh sao là tiếng líu ríu dịu dàng của cô; anh có thể giả như—Ngồi trượt xuống đất, anh đau khổ vùi đầu vào đầu gối.
Đêm nay, không có ánh sao.
Chương 19.
[Ơ, anh Vũ, đứng ngoài cửa làm gì?'> Đang ôm con trai định ra ngoài đi dạo, Đại Mao thấy anh, vội vàng lên tiếng chào.
Anh lắc đầu.
[ Không.
Nhà có tang vào nhà người khác không tiện.
'>[Tình cảm qua lại như thế, anh là bố nuôi của con trai em, còn để ý mấy thứ đó làm gì? Nhanh vào đi.
'>Anh vẫn lắc đầu.
[Có việc phiền mọi người, tôi nói xong rồi đi.
'>[Có việc gì anh cứ nói, đừng khách sáo với em.
'>Anh ngừng lại chút.
[Nếu có một ngày tôi cũng rời xa nhân thế, xin hãy chôn tôi cùng Tình.
'>[Hả?'> Đại Mao ngẩn người.
[Anh Vũ, anh đừng nghĩ quẩn! Anh biết Tiểu Tinh hôm đó đến tìm em làm gì không? Chính ngày anh nổi giận đó! Cô ấy nói với em, sau khi cô ấy chết, anh nhất định sẽ sụp đổ, cô ấy muốn chúng em giúp cô ấy chăm sóc anh, ở bên anh, còn muốn em nói với anh, kêu anh hãy đi hết con đường nên đi.
Cô ấy không yên tâm anh như vậy, nếu anh làm việc ngốc nghếch, Tiểu Tình sẽ rất đau lòng…'>[Tôi sẽ không để cô ấy đau lòng.
'> Anh vẫn không giải thích gì thêm.
[Nói chung, phiền mọi người rồi.
'>Không đợi Đại Mao khuyên gì, anh quay người rời đi, một trận gió trước mặt thổi đến, mang theo hơi lạnh.
Anh kéo áo khoác, gió mùa thu lại có thể rét thấu xương.
Đi qua bưu điện, anh lấy ra lá thư đã viết trong túi bỏ vào thùng thư.
Đời này, anh nợ emAnh và cô ấy, sinh tử không rời.
Anh lẩm bẩm trong lòng, nhìn lá thư mang tên người nhận [Lưu Tâm Bình'> trượt khỏi tay.
Khi quay người, thấy cửa hàng hoa đối diện, anh mua bó hoa ngải tiên dại, đi bộ đến ngôi mộ mới phủ.
Cái gì anh cũng không nói, cái gì cũng không làm, chỉ lặng lẽ bầu bạn với cô, mặc kệ thời gian trôi đi.
Trước khi ánh tà dương cuối cùng rơi xuống mặt đất, anh lấy ra bộ tài liệu, đốt trước mộ cô.
Tài liệu cháy rực trong ánh lửa, vẫn có thể nhìn thấy tàn dư của chữ viết, bao gồm giấy chẩn đoán của bệnh viện, Multiple Sclerosis, tên tiếng trung – Bệnh đa xơ cứng phát tính, cùng với cái tên: Thẩm Hàn Vũ.
Tình, đợi anh.
Anh im lặng, khẽ nói.