
ã nhận ra, mẹ vẫn hiền từ như xưa, mẹ nói mẹ sẽ không đánh không mắng em, sau đó còn hỏi, có muốn qua với họ không … anh, em rất nhớ cha mẹ, rất muốn đi cùng họ, nhưng, nhưng ở đó không có anh, em không nỡ rời anh, em sợ khi anh nhớ em, sẽ tìm không thấy em, em không biết nên làm thế nào…'>[Vậy thì đừng đi, ở lại bên anh!'> Thẩm Hàn Vũ ôm chặt cô, không dám lơi tay trong giây lát.
[Có thể không?'> Vẻ mặt cô ngỡ ngàng.
[Có thể! Chỉ cần em có lòng tin với bản thân là có thể!'>Cô chớp mắt: [Anh biết đường hoàng tuyền thế nào không? Có phải rất đen, rất tối không? Có thể mang đèn pin theo không? Anh biết rồi đấy em luôn sợ tối, sợ cô đơn, nếu không có ai cùng, em nhất định sẽ sợ mà khóc…'> Bắt đầu từ năm cha mẹ liên tiếp ra đi, một mình cô trong căn phòng vắng vẻ, cô liền sợ bóng tối, cực sợ sự cô đơn bị vứt bỏ.
[Tình, em muốn anh ở bên em không? Anh đã nói, anh sẽ không để em không tìm thấy anh, chỉ cần một câu nói của em, nơi đâu anh cũng sẽ đi cùng em.
'>Cần không?Cô nghiêng đầu suy nghĩ.
[Em cũng đã hứa với anh, sau này đi đâu sẽ cho anh biết, bây giờ em nói cho anh, nhưng em không biết có muốn anh đi cùng không…'>[Không sao, em có thể từ từ nghĩ, nghĩ kỹ rồi nói cho anh.
'> Anh hơi lỏng tay, ôm cô đứng lên chải đầu.
[Đến đây, chúng ta đi ăn sáng, ăn xong tới nhà Đại Mao la cà, mấy ngày rồi em không đi, con trai của Đại Mao rất nhớ em.
'>[Vâng.
'> Cô cười ngọt ngào.
Tiểu Tiểu Mao rất dính lấy cô, thế là Đại Mao nói, bọn họ có duyên với con trai anh ta như vậy, dứt khoát nhận làm con nuôi, dù sao bọn họ không kết hôn, sau này có cũng con trai hiếu thảo với bọn họ.
Cô cười đồng ý, cùng anh trai đưa lì xì to cho con trai nuôi.
Thực ra trong lòng họ đều rõ, Đại Mao sợ không người đưa tiến cô lúc cuối cùng, muốn con trai để tang cô……Cả ngày, tinh thần cô đặc biệt tốt, không suy nghĩ chút nào, nói với anh một đống lời, giống như đứa trẻ nhỏ phát hiện ra niềm vui nói chuyện, om sòm không thôi.
Cô ôm con trai nuôi, chơi cùng cậu bé một tiếng đồng hồ; lại cùng anh ra khe suối, muốn anh ôm cô, dẫm lên hoa trên mặt nước.
Đi qua con đường nhỏ cánh đồng, kêu muốn ăn khế, anh trèo lên hái một quả.
Cô đã rất lâu không cười vui vẻ như vậy, tinh thần tốt vượt mức bình thường, trong lòng anh có cảm giác bất an, dù thế nào cũng không muốn nữa, thà tin sẽ có kỳ tích xảy ra……Khi về nhà đã chiều muộn, trên đường cô vẫn kêu bữa tối muốn ăn món mỳ hải sản anh nấu, ai dè vừa vào cửa, cô liền như quả bóng xì hơi, ngã xuống.
[Tình!'> Anh kinh hãi, lập tức bế cô vào phòng.
[Em nghỉ ngơi chút, đừng nói gì.
'>[Anh …… Anh … ngực em khó chịu quá, sắp không thể thở nổi rồi …'> Cô níu áo trước ngực anh, vội vàng bám lên.
[Đừng sợ, anh ở đây.
'> Dán lên môi cô, muốn truyền chút ôxy vào miệng, trao tặng sinh lực cho cô, nếu có thể, anh thực sự muốn trao phần mạng sống cho cô, chỉ cần anh sống tới ngày cuối cùng của cuộc đời cô là được!Nóng ruột lấy thuốc trên đầu giường, rót nước cho cô uống, nhưng cô căn bản không nuốt xuống được, khó chịu lại nôn ra, cho dù anh thử bao nhiêu lần đều thế.
[Tình, ngoan, uống thuốc rồi sẽ đỡ hơn chút…'> Anh không còn cách nào, cho viên thuốc vào miệng, nhai vỡ, ép đưa vào miệng cô, rồi đưa nước vào.
Cô vẫn nôn, đau tới mức rớt nước mắt.
[Anh, em khó chịu quá, em có thể không uống được không…'>Thấy cô như vậy, anh thực không nỡ để cô chịu giày vò hơn nữa.
[Được, Tình không muốn uống, vậy thì không cần uống nữa.
'>Cô giơ tay, bấu víu lên bả vai anh.
[Anh, anh ôm em chút…'>Anh cẩn thận muốn di chuyển trọng lực cơ thể, khàn giọng nói: [Anh sẽ ép em đau mất.
'>[Không sao…'> ôm chặt eo anh, thân thể ép chặt vào, dù thế nào cũng không muốn buông ra.
[Anh, anh còn nhớ không, hồi nhỏ em luôn trốn muốn anh tìm, nhưng đều bị anh tìm thấy…'>[Biết em bướng bỉnh như thế mà!'> Anh vùi đầu lên vai cô, buồn bã nói.
[Nhưng lần này, có thể em sẽ trốn rất lâu rất lâu, lâu đến mức khiến anh không thể tìm thấy…'> Cô thở hổn hển hai cái.
[Anh, em nghĩ rồi, sau khi em chết, anh hãy trở về tìm chị dâu, đừng ở bên em.
'>[Em —'> Anh ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô.
Cô căn bản đã định liệu từ lâu, cố ý chọn thời điểm này nói cho anh.
[Em… chẳng phải sợ tối, sợ cô đơn ư?'> Anh nói khẽ, giọng nói run rẩy.
Cô lắc đầu.
[Không sao, em có cha, có mẹ, họ sẽ ở bên em, đó cũng chẳng phải nơi tốt đẹp, anh đừng đi.
'>[Tình …'> Anh không thể nói lên lời.
[Em đã ích kỷ chiếm anh nửa năm rồi, nửa năm nay … em rất vui vẻ, anh đã cho em hạnh phúc cả đời, đây là điều em … trước nay chưa bao giờ dám tham vọng … Đủ rồi, nên trả anh về cho chị Tâm Bình, chị ấy vẫn còn đợi anh … chị ấy rất yêu, rất yêu anh, anh không thể quên ……'>Tâm Bình yêu anh, còn cô? Vì sao cô không nói bản thân mình.
[Em … không cần anh ư?'>Cô muốn, nhưng không được.
[Xin lỗi, anh, em rất nhớ cha mẹ, em đi trước với họ đây…'>[Không được!'> Anh hét to.
[Em đi với họ, vậy anh làm thế nào? Em muốn bỏ anh lại mặc kệ anh ư?'>[Em, em……'> Cô nghẹn ngào không thành tiếng, nước mắt tuôn rơi.
[Anh còn có chị Tâm Bình'>[Anh không cần, anh chỉ cần em, Tình, anh chỉ muốn em ở bên cạn