
p đi ánh lệ.
[Anh không biết! Em cứ gọi mẹ, nhưng mẹ không để ý tới em, cha chết, mẹ chết, anh cũng đi, còn lại mình em, không ai cần, căn phòng này chỉ còn lại em, tới tối, vừa tối vừa yên tĩnh, trống rỗng một cách đáng sợ, em muốn tìm người nói chuyện, nhưng….
nhưng…'>Trái tim Thẩm Hàn Vũ bị nhéo tới nỗi không còn cảm giác, ôm chặt cô, lặng lẽ khóc cùng cô.
Thời gian trôi đi rất lâu, anh không để ý, mí mắt vừa cay vừa chát, ngực ướt đẫm một khoảng, cảm thấy cô thở chầm chậm, anh cúi đầu, phát hiện cô khóc mệt quá ngủ mất rồi.
Rất lâu cô chưa có giấc ngủ ngon thì phải? Quầng đen nhàn nhạt dưới mắt khiến anh thấy đau lòng.
Anh cẩn thận ôm cô, đặt lên giường, kéo chăn.
Anh đoán, mỗi tối chắc cô đều ngủ ở phòng anh, chăn, giường, gối đều đủ cả, giống như anh chưa từng rời căn phòng này……Cô ngủ rất say, anh không quấy rầy cô, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Gió nhẹ trước mặt thổi tới không giống sự chen chúc người xe trong thành phố lớn, hương thơm của đất và cỏ xanh xen lẫn nhau trong không khí, trước cửa nhà vài cây quanh năm đều xanh lá, mùi thơm ngào ngạt của cây húng quế sực nức mũi, anh thuận tay hái vài lá khô, cầm cái chổi ở góc quyét sạch hết những lá rụng.
Một quả xanh chạm vào đỉnh đầu, anh ngẩng mặt thấy cây khế.
Cây khế này, là một trong những ký ức tươi sáng hồi nhỏ, mỗi lần quả sai trĩu, Tình muốn ăn, thường cởi giày vứt lên, đập khế rớt xuống; sau này, tuổi tác lớn hơn, kỹ năng trèo cây càng ngày càng lợi hại, sẽ trực tiếp trèo lên cây hái, muốn anh ở dưới giúp cô hứng quả, còn không cho phép hứng trượt.
Mỗi lần đi qua nơi này, thường đặc biệt lưu ý không để khế rơi xuống bị chấn động não, cha từng nói phải chặt nó, nhưng anh và Tình đều không đồng ý, chỉ vì đây là hồi ức ngọt ngào nhất của bọn họ thời niên thiếu, mùa hè anh quen ngồi dưới cây đọc sách, còn Tình ngủ giấc trưa trong lòng anh….
Anh nghĩ, đây chắc cũng là nguyên nhân Tình thích trèo cây khế, anh thường có thể tìm thấy cô ở dưới mỗi cây khế, mười lần chẳng sai.
Quyét lá gọn vào một góc, người phụ nữ bên cạnh mua nước tương về, trước khi vào phòng nhìn anh nhiều lần, cuối cùng quyết định dừng bước, đi về phía anh hỏi không dám chắc chắn: [Cháu – là Vũ?'>Anh ngước mắt, nhẹ gật đầu.
[Cô'>[Ôi! Cái thằng này, nghe nói tới Đài Bắc học, đúng không? Bao năm không gặp, sắp không nhận ra rồi!'> Thím làm hàng xóm với cha mẹ anh mấy chục năm, có thể thấy anh trưởng thành, coi anh như con cháu trong nhà, vỗ vỗ ngực anh, đánh giá trên dưới.
[Không tệ, ngực dầy, vai rộng, ra dáng đàn ông, có thể gánh vác trách nhiệm rồi, lần này cháu về, phải chăm sóc tốt em gái nhé, đừng bỏ nó lại, đứa con gái này rất đáng thương, cô nhìn cũng đau lòng……'>Thẩm Hàn Vũ im lặng, cụp mắt không nói.
Thím thấy anh trầm mặc cũng không thể hiện gì, không nén được lên tiếng trách mắng: [Cháu ấy, chẳng phải cô muốn nói cháu, tiền đồ quan trọng vẫn quan trọng, cũng không thể bỏ mặc không chăm lo gia đình, đến cha mẹ bệnh nặng cũng không về thăm, để gánh nặng đều đưa Tiểu Tình gánh vác, nó là một đứa trẻ, sao mà ứng phó được nhiều đến vậy, xảy ra việc nó phải tìm ai bàn bạc chứ! Trước đây cháu không như thế, cháu luôn là đứa bé rất có trách nhiệm ….
'>Thẩm Hàn Vũ lặng lẽ nghe thím trách mắng, không cãi lại.
[Cô à, Tình – cô ấy vẫn ổn chứ?'>[Ổn sao được! Sau khi cháu đi, mẹ cháu cũng không biết phát bệnh gì, tâm lý và tính tình trở nên không ổn định, chỉ cần không vừa ý liền đánh Tiểu Tình trút giận, ban đầu cha cháu còn có thể bảo vệ nó, sau này cha cháu chết, đến chỗ dựa cuối cùng nó cũng không còn.
Đại khái là cái chết của cha cháu mang đến cho bà cú đánh quá lớn, mẹ cháu như phát điên, đầu óc mơ mơ hồ hồ, có lúc còn gọi Tiểu Tình là hồ ly tinh gì đó, nắm tóc nó vừa đánh vừa chửi, nói những câu người khác không hiểu, có một lần còn nói: [Đầu tiên mày cướp chồng tao, rồi còn ép con tao đi, rốt cuộc tao nợ mày cái gì, mày phải đối với tao như vậy …'> Cháu không nhìn thấy, mẹ cháu rất hung dữ, ánh mắt nhìn Tiểu Tình oán hận biết bao, nhìn tới nỗi chúng tôi nổi da gà, không biết bà ấy bị trúng tà gì, chẳng trách Tiểu Tình cảm thấy cha chết, anh trai đi đều là lỗi của nó, ngơ ngẩn mặc kệ mẹ cháu trút giận, cũng không biết phải trốn đi, nếu không phải hàng xóm bọn cô bên cạnh đến giúp, Tiểu Tình bị đánh chết từ lâu rồi!'>[Còn nữa, 2,3 năm trước, chẳng phải nó lên Đài Bắc tìm cháu ư? Mẹ cháu giận chết đi, nói với nó, nếu nó dám đi thì đừng quay về, trở về bà tuyệt đối đánh gãy chân nó! Nhưng nó khóc nói rất nhớ anh trai, cô cho rằng cháu sẽ giải quyết được việc này, không ngờ cháu lại vứt nó một mình lẻ loi trở về, Vũ à, tim cháu khi nào đã trở nên tàn nhẫn vậy, một chút cũng không quan tâm đến sự sống chết của em gái, lần đó Tiểu Tình rất thê thảm, cháu có biết không? Đến cô nhìn thấy cũng không đành lòng, sao cháu có thể làm được? Thực sự là, thực sự là không biết phải nói thế nào với cháu!'>Hóa ra… sau khi anh đi, Tình sống những ngày tháng như vậy? Nhưng gặp mặt rồi, vì sao cô không nói? Nếu anh biết sớm…Thẩm Hàn Vũ nắm chặt tay, đột nhiên đau đớn nhớ ra, khi đó anh k