
hông chịu được này, anh hùng cứu mũ nhân chỉ có thể bị đè chết dưới trọng lực cộng thêm tốc độ khi nữ chính nhảy từ trên xuống.
Có lẽ vài năm sau, anh mới có khả năng đỡ được cô, nhưng hiện tại, rất xin lỗi, anh vẫn chưa dũng mãnh như thần.
Hứng không nổi cân nặng của cô, cùng cô té thật mất hình tượng.
[a--'> anh hít một hơi, hai tay bị cô ép chặt, chà xát vào da, đau âm ỉ, nhưng ít ra cũng bảo vệ chưa để cô bị thương.
Xem đi, hình tượng xấu đến vậy, những biên kịch đó có thể nói cho bạn không?Anh hùng quả nhiên không phải ai cũng làm được.
[Xin lỗi, năng lực có hạn.
'> Anh cười khan, nhặt cỏ ra trên đầu cô.
Thẩm Thiên Tình ngượng ngùng đẩy anh ra, ngồi dậy.
Để ý thấy quả khế cô tiện tay hái trong lúc cấp bách, anh thuận tay ra nhận, chà lên áo hai lần, sau đó cho lên miệng--Vẫn chua như thế?Cô vội vàng giơ tay đẩy ra.
[anh đừng ăn! Cái đó chưa chín'>.
Anh cười, ánh mắt nhìn cô chăm chú vô cùng dịu dàng.
[Không sao.
'>Vì do cô hái, nên có chua nữa anh cũng vẫn ăn.
[Anh, anh đừng nghĩ nhiều nhá, em không phải quan tâm anh, kệ anh ăn có bị đau bụng không, anh là con trai cưng của cha mẹ, có sơ suất, bị mắng còn chẳng phải em.
'> Cô nói ngang.
Anh không cười nữa.
[Em rất để tâm à?'>[Gì cơ?'> Cô vùi mặt trên đầu gối, giọng nói buồn bã.
[Sự tồn tại của anh.
'> Anh nhẹ giọng bổ sung.
[Có một người anh trai như anh, khiến em rất áp lực, đúng không?'>Cô ngẩng đầu, mở to mắt.
Đôi mắt của Tình rất đẹp, giống như hai ngôi sao trong đêm mùa hạ, rất sáng, đẹp và có hồn.
[Xin lỗi, là anh không tốt, không lo lắng đến tâm trạng của em.
'> Anh xoa nhẹ mái tóc ngắn chưa tới vai của cô, khẽ hỏi: [Tình, em muốn anh làm thế nào'> Phải làm thế nào, cô mới vui hơn?[Anh cho rằng em đang ghen tị với anh?'> Cô lên tiếng, nhảy dựng lên như bị xỉ nhục.
[Anh không có ý này--'> Là mắt xích nào có vấn đề? Anh dùng từ không đúng ư? Vì sao có thể khiến cô có cảm giác này?Cô tức lắm, ra sức đẩy tay vỗ về của anh ra.
[Thẩm Hàn Vũ, anh – ngu ngốc nhất thế kỷ, ngốc vô địch thế giới! Em, em sắp bị anh làm cho tức chết rồi!'>Thẩm Hàn Vũ trợn tròn mắt, ngẩn người nhìn bóng dáng chạy như bay xa dần của cô, chưa kịp hoàn hồn.
Không phải như vậy ư? Vậy, vấn đề cuối cùng là ở đâu?Anh rơi vào trong đám sương mù, một hồi sau phát hiện ra trái tim con gái quả là khó hiểu.
Nghi ngờ này quấy rầy anh, không tìm ra đáp án, tối nay, anh mất ngủ rồi.
Lật đi lật lại cả một buổi tối trên giường, giấc ngủ mãi chưa tới, anh mở mắt, nhìn chăm chú sang chỗ trống bên cạnh, thở dài.
Hồi nhỏ hoàn cảnh gia đình không được khá giả, anh và Tình ở cùng một phòng, ngủ cùng một giường, trong đêm đông lạnh lẽo, cơ thể bé nhỏ của Tình lại vô cùng ấm áp.
Sau này, cuộc sống cải thiện hơn, khi đó cô vừa lên lớp 1, cha mẹ cho rằng hai đứa lớn rồi, không thích hợp để ngủ cùng, sau khi suy nghĩ qua liền sửa căn phòng cho rộng ra.
Để hai đứa đều có phòng riêng, nhưng Tình lại không quen, mỗi lần mất ngủ, đều ôm gối chạy sang gõ cửa phòng anh, vì cô nói: [quen có anh trai luôn luôn ở bên cạnh, nửa đêm tỉnh dậy đột nhiên phát hiện anh trai không còn, chỉ còn mình em, em đương nhiên sẽ sợ hãi rồi!'>Cứ như vậy, người trong nhà cũng không tách ra nữa, lại để cô kéo dài thêm một năm, sau khi lên lớp 2, cô mới từ từ chấp nhận sự thật rằng cô phải ngủ một mình, không còn hơi một tí là ôm gối tìm anh.
Nhưng, thi thoảng chợt có ý nghĩ, vẫn mang theo nụ cười ngọt ngào, xuất hiện trước cửa phòng anh, nũng nịu hỏi: [Anh, tối nay ngủ với anh được không?'>Nghĩ tới sự bất thường của cô, Thẩm Hàn Vũ ngồi dậy, nhìn bức tường trắng.
Tình hiếm khi khó chịu với anh như vậy, rốt cuộc có chuyện gì?Cố gắng nhớ lại, lần bất thường trước hình như là năm 13 tuổi, khi thời kỳ sinh lý đầu tiên đến, cả ngày kỳ quặc, không còn hở ra là ườn trên người anh nữa.
Anh còn tưởng rằng mình có chỗ nào đắc tội cô, mất lúc lâu mới hiểu, là cô bé lớn rồi, biết xấu hổ.
Trận đó, mỗi lần thấy anh, cô đều lúng tùng, không biết phải nói gì, đành thẹn thùng quay người chạy đi.
Vậy còn bây giờ? Không lẽ là thời kỳ mãn kinh? Em gái mới 15 tuổi mà!Anh cảm thấy buồn cười suy nghĩ của mình, cứ nghĩ tinh linh như vậy nữa, sớm muộn gì anh cũng rối loạn tinh thần!Anh tung chăn, tới phòng bên cạnh, gõ nhẹ hai cái.
[Em gái, em ngủ rồi à?'>Im ắng một lúc, không có tiếng đáp lại.
Anh xoay núm cửa, chắc chắn cô không đá chăn đi, lại nhìn trên bàn, anh để ý thấy bát cơm anh phần cô có đụng đến, thu dọn bát trống, nhẹ nhàng đóng cửa.
Khi rửa bát, cha cũng vào bếp rót nước.
[Tiểu Tình ngủ rồi?'>[Vâng.
'>[Tình cảm bọn con vẫn tốt chứ?'>Tay đang rửa bát dừng lại một chút .
[… vâng'>[Từ nhỏ, con bé này chẳng quấn ai, chỉ quấn con.
Mỗi lần khóc, chỉ có con mới dỗ nổi nó, nó luôn chỉ nghe lời con, chịu uất ức, cũng chỉ tìm anh trai khóc lóc kể lể, cha thấy rõ, nó rất ỷ lại vào con, coi trọng con vượt xa bất cứ người nào.
'>[Cha?'> Anh lạ lùng nhìn cha một cái, không hiểu ông vì sao đột nhiên lại nhắc tới cái này.
[Không có gì, cha chỉ muốn con nhớ một điểm, con bé là em gái duy nhất của con, con là người quan trọng nhất