XtGem Forum catalog
Thất Tuyệt Ma Kiếm

Thất Tuyệt Ma Kiếm

Tác giả: Ngọa Long Sinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325432

Bình chọn: 7.00/10/543 lượt.

g như người phát điên. Ðột nhiên hắn quất ngựa cho phóng nước đại chạy như bay về phía trước.

Quân Trung Phụng tuy ngồi trong cỗ xe có mui, nhưng nàng bắt đầu chú ý quan sát và tìm hiểu cảnh vật chung quanh cùng những tình hình biến diễn. Nhất cử nhất động của anh em họ Quan đều không lọt khỏi mắt nàng.

Nàng thấy Quan Trung ruổi ngựa như người điên thì không khỏi cười thầm trong bụng vì nàng biết thủ đoạn lợi dụng sắc đẹp của nàng đã đem lại hiệu quả. Quan Trung phóng ngựa chạy như điên đã chứng minh trong lòng hắn bị mối thương cảm cùng sầu muộn chứa đầy không nơi phát tiết.

Hai con lừa tráng kiện cũng dần dần phóng nhanh cước bộ rượt theo về phía trước.

Quan Tây cùng hai tên đệ tử thấy chiếc xe đi nhanh cũng ruổi ngựa chạy lẹ theo sau.

Ðôi tuấn mã và đôi kiên lư chạy như bay trên đường lớn giữa vùng hoang dã.

Cỗ xe đi một mạch đến mấy chục dặm đường. Bây giờ Quan Trung chạy trước đã từ từ đi chậm lại.

Quân Trung Phụng âm thầm ngó hai con ngựa thấy chúng đã mồ hôi ướt đẫm, còn hai con lừa vẫn chưa có vẻ chi nhọc mệt.

Ðiều khiến cho nàng kinh dị là lúc lừa, ngựa thi nhau mà chạy, chiếc xe vẫn không nghiêng người. Hiển nhiên hai con lừa trong lúc chạy nhanh vẫn lựa đường cho xe không đụng vào những chỗ gồ ghề hay thụt xuống ổ gà.

Bây giờ nàng mới biết là hai con lừa này không phải vật tầm thường mà cả chiếc xe mui e rằng cũng là một vật có nhiều lai lịch.

Quan Tây giục ngựa chạy lên trước rồi vòng lại trước mặt Quan Trung xẵng giọng hỏi:

– Huynh đệ! Dường như trong lòng ngươi có điều chi oán hận phải không?

Quan Trung đáp:

– Oán hận thì không có, song tiểu đệ muốn nói mấy lời cảm khái.

Quan Tây hỏi:

– Ðược lắm! Ðiều gì thử nói nghe!

Quan Trung nói:

– Anh em chúng ta là hai thanh đao liên hiệp nhau mà vùng vẫy giang hồ mấy chục năm nay, phúc cùng hưởng, họa cùng đau. Nhưng tình hình hiện nay có điều khác trước.

Quan Tây cười lạt hỏi:

– Có điều chi khác trước?

Quan Trung đáp:

– Vị tân tẩu tẩu kia đã khiến cho anh em chúng ta mất sự thăng bằng…

Hắn ngừng lại một chút rồi thở dài nói tiếp:

– Hỡi ơi! Hai vị bất quá mới nhật dạ phu thê mà tình trạng đã chuyển biến rất nhiều. Nếu tình hình này còn kéo dài e rằng đại ca nghe lời thủ thỉ bên gối rồi có thể nhân lúc tức giận mà hạ sát tiểu đệ.

Quan Tây tài mặt dường như đã muốn nổi hung, nhưng hắn nhẫn nại được ngay, cười mát nói:

– Huynh đệ thực quá lo xa!

Quan Trung đáp:

– Không phải tiểu đệ quá lo xa đâu mà là chuyện rào giậu, trước khi mất trộm hay cháy nhà, trước khi xảy trận phong ba, nên phải nói ra như vậy.

Quan Tây hắng dặng một tiếng rồi nói:

– Hiền đệ đã nói vậy thì tiểu huynh cũng có điều vẫn cất giấu trong lòng chẳng thể không nói ra cho hiền đệ hay.

Quan Trung nói:

– Tiểu đệ xin rửa tai để nghe đây!

Quan Tây nói:

– Vụ hiền đệ giết Tiểu Phụng là không được đâu. Tuy thị là một cô gái lãng mạn, nhưng đối với tiểu huynh có chút chân tình lại cùng ở với nhau chẳng khác vợ chồng. Thế mà hiền đệ không bảo ta trước một tiếng đã tự ý giết đi là nghĩa làm sao?

Quan Trung đáp:

– Loài mèo mả gà đồng đó có chi đáng lưu luyến?

Quan Tây xẵng giọng hỏi:

– Thị có lầm lỗi gì mà muốn giết đi cũng phải do tay tiểu huynh hạ sát, sao hiền đệ lại chuyên quyền hạ thủ?

Quan Trung hậm hực đáp:

– Tiểu đệ đã ưng chịu trả lại cho đại ca một vị đại cô nương mạnh gấp mười Tiểu Phụng còn chưa đủ ư?

Quan Tây hỏi:

– Phải chăng hiền đệ muốn nói đến Quân cô nương?

Quan Trung lạnh lùng đáp:

– Quân Trung Phụng há chẳng mạnh gấp mười Tiểu Phụng ư?

Quan Tây đảo cặp mắt thần quang lấp loáng cất giọng lạnh như băng nói:

– Quân cô nương cũng chỉ có một mạng và cũng không chịu nổi một đao của hiền đệ đâu…

Hẳn đổi giọng nghiêm khắc hơn nói tiếp:

– Mấy năm nay ngươi qua lại giang hồ tự ý muốn làm việc gì là làm. Từ nay như vậy không được, bất cứ một hành động nào cũng phải suy nghĩ cho chín chắn rồi hãy làm. Gặp trường hợp không có ta ở bên cạnh lần này ngươi hại lầm mạng người vô tội vạ thì lần khác ta mà không ra pháp độ để ngươi úy kỵ, không chừng trong vòng mười ngày ngươi sẽ hạ sát đến Quân cô nương.

Quan Trung nói:

– Ả Tiểu Phụng dám mở miệng xung chàng với tiểu đệ nên tiểu đệ giận quá rút đao chém chết ả. Còn Quân cô nương nếu thuận theo tiểu đệ thì tiểu đệ giết y làm chi?

Quan Tây nói:

– Ngươi lằm rồi! Từ nay ngươi phải thuận theo nàng mới được.

Quan Trung sửng sốt hỏi:

– Ðại ca bảo sao? Ðại ca muốn tiểu đệ phải nghe theo con lỏi mới 15,16 tuổi ư?

Quan Tây nghiêm khắc đáp:

– Phải rồi! Bất luận nàng lớn tuổi hay nhỏ tuổi nhưng nàng vẫn là tẩu tẩu của ngươi.

Hắn lại hắng dặng mấy tiếng rồi nói tiếp:

– Có điều ta cần nói rõ cho ngươi hay là Quân cô nương không phải như Tiểu Phụng đâu. Ta đã chính thức lấy nàng làm vợ, vậy bất luận ở trước mặt hay ở sau lưng ngươi đều phải lấy lễ mà đối xử với nàng. Nếu ngươi coi nàng cũng như Tiểu Phụng thì ta quyết chẳng dung tha.

Hắn dứt lời liền quay đầu ngựa lui về phía trước cỗ xe mui.

Quân Trung Phụng ngồi trong xe buông rèm nên nàng giám thị được hết những cử động của Quan Thị Song Ðao. Tuy nàng