Duck hunt
Thất Tuyệt Ma Kiếm

Thất Tuyệt Ma Kiếm

Tác giả: Ngọa Long Sinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325863

Bình chọn: 7.00/10/586 lượt.

khăn bịt mắt thì chẳng qua Phi Long Ðộ được bình yên.

Quân Trung Phụng cảm thấy mình được người nâng đỡ đi về phía trước đặt ngồi vào một cái vật gì êm ái dễ chịu.

Lát sau tiếng nói oang oang lại cất lên:

– Các vị ngồi trên Long Ỷ rồi bất luận nghe thấy thanh âm gì cũng đừng loạn động là bình yên vô sự.

Quân Trung Phụng đột nhiên thấy luồng khí nóng thổi vào tai và có tiếng người nói rất nhỏ:

– Cô nương đừng sợ nhé! Cứ ngồi vững vào vị trí của tại hạ. Ðây là một việc tính toán rất thần bí. Hàng vạn lần mới có một cơ hội bị lầm lẫn. Trong vạn lần đó chẳng lẻ cơ hội lại chụp xuống đầu cô nương. Huống chi tại hạ còn có thể thao túng chiếc Phi Long Ỷ này cùng 12 đường mai phục. Tại hạ nhất định thiết pháp cho cô nương qua Phi Long Ðộ bình yên không phải kinh hãi gì hết.

Quân Trung Phụng biết là mỹ sắc của mình đã chinh phục được đối phương thì không khỏi cười thầm.

Bỗng nghe người kia ngấm ngầm buông tiếng thở dài rồi đột nhiên Phi Long Ỷ phát động, trước chậm sau nhanh tiến về phía trước.

Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, bỗng có tiếng lách cách vang lên ở trên đầu.

Rồi tiếng gió veo véo rít lên tưởng chừng như muốn vụt vào mặt.

Quân Trung Phụng tự hỏi:

– Có phải là tên nỏ không? Chẳng hiểu từ phía nào bắn tới?

Nàng còn đang xoay chuyển ý nghĩ thì lại một hồi lách cách rồi veo veo bay tới. Lần này tựa hồ phía trên phía dưới, mặt trước sau đều có mà luồng kim phong lướt qua mặt thấy hơi lành lạnh.

Cả năm người ai cũng sợ hãi, nhưng chẳng một ai lên tiếng.

Quân Trung Phụng cảm thấy chỗ Phi Long Ðộ vừa đi qua chợt sáng chợt tối, chợt lên cao chợt xuống thấp. Có lúc hình như sương mù thổi vào mặt, tình hình rất phức tạp.

Phi Long Ỷ đang đi đột nhiên dừng lại. Bây giờ bên tai vang lên giọng oanh yến líu lo.

Quân Trung Phụng được người cầm tay dắt đi. Nàng tính chừng đi được một dậm thì dừng lại.

Bổng nghe một tràng cười ha hả vang lên. Tiếng cười dứt, một thanh âm sang sảng lọt vào màng tai:

– Xin lỗi quí vị!

Một hồi loảng xoảng vang lên. Quân Trung Phụng cảm thấy chiếc khóa sắt bên tay phải được cởi ra.

Sau một lát tấm sa đen bịt mặt cũng cởi ra nốt.

Quân Trung Phụng ngưng thần nhìn xem thì thấy mình hiện đương ở trong tòa nhà đại sảnh.

Cửa sổ mở rộng, bên ngoài là rừng rậm non xanh một màu biếc lục. Ðồ trang trí trong sảnh đường rất mực hào hoa.

Một đại hán tuổi ngoại tứ tuần niềm nở tươi cười chào mọi người nói:

– Các vị đã một phen tân khổ!

Quan Tây nét mặt nghiêm trang lạnh lùng nói:

– Trần quản gia! Bọn tại hạ là Quan Thị Song Ðao, được hai vị bảo chúa đưa lể đến mời tới đây. Nay là lần đầu, đành chịu theo qui luật của quí bảo bịt mắt đi qua Ðoạn Hồ Ðộ rồi Phi Long Ðộ. Cái đó xong rồi, nhưng lần sau anh em tại hạ có trở lại đây mà cũng phải như lần đầu thì khó lòng đến nỗi mới bất bình.

Trần quản gia niềm nở khom lưng xá dài nói:

– Ðã có bảo chúa đưa sính lễ đến mời, lý nghi phải được ưu đãi đặc biệt. Vì bọn thuộc hạ không hiểu sự việc để hai vị phải một phen khuất tất. Tiểu đệ xin thay mặt hai vị bảo chúa tạ tội với các vị trước.

Quân Trung Phụng mượn cơ hội họ nói chuyện với nhau, đưa mắt nhìn ra bốn phía, ngắm tình trạng trong nhà đại sảnh hết một lượt. Trong nhà đại sảnh cực kỳ hào hoa, ngoài vị quản gia còn bốn ả nữ tỳ mặc áo xanh. Ả nào cũng rất xinh đẹp, thắt lưng bằng tấm dây trắng, nghiêm trang đứng đó. Cả bốn ả trạc tuổi ngang nhau vào khoảng 18,19.

Quan Trung vẫn chưa nguôi giận cười lạt hỏi:

– Hai vị bảo chúa hiện giờ ở đâu?

Trần quản gia tươi cười đáp:

– Sáng hôm nay có hai vị quí khách đến thăm. Hai vị bảo chúa bồi tiếp họ nói chuyện ngày xưa. Bạn cũ trùng phùng, vui chén quá say, hãy còn đương ngủ. Hai vị hãy nghỉ ngơi giải lao.

Sáng mai hãy ra mắt bảo chúa được không?

Quan Trung biến sắc muốn nổi dóa, nhưng Quan Tây đưa mắt ngăn lại nói:

– Dã vậy thì sáng mai bọn tại hạ sẻ tiếp kiến bảo chúa cũng không sao.

Trần quản gia cười nói:

– Theo chỗ tiểu đệ biết thì hai vị bảo chúa mong quí sư đồ lắm. Người kính trọng các vị một cách khác thường, ngày nào cũng nhắc nhở, chờ mãi chưa thấy các vị đến.

Quan Tây chấp tay nói:

– Bọn tại hạ đường xa đói bụng lắm rồi. Chẳng hay Trần quản gia có gì cho ăn lót dạ không?

Trần quản gia đáp:

– Năm vị hãy chờ một chút. Tiểu đệ đã biểu nhà bếp chuẩn bị cơm rượu chỉ lát nữa là được.

Lảo đảo mắt nhìn Quân Trung Phụng hỏi:

– Cô nương đây dường như nay mới tới lần đầu. Trần mổ chưa kịp thỉnh giáo quí tính.

Quân Trung Phụng chưa kịp trả lời thì Quan Tây đã đáp ngay:

– Ðó là hàn thê của tại hạ. Xin Trần quản gia đừng cười.

Trần quản gia vội chắp tay nói:

– Té ra là tẩu phu nhân! Tại hạ thất kính mất rồi!

Ðoạn hắn xá dài một cái.

Quân Trung Phụng chúc lời vạn phúc rồi từ từ bước tới bên chiếc ghế gỗ ngồi xuống đó.

Chỉ trong khoảng khắc hai tên đồng tử áo xanh bưng rượu lên. Thịnh yến bày ra đầy bàn. Quan Tây và Quân Trung Phụng được mời ngồi trên, Quan Trung cùng hai tên đồ đệ ngồi dưới.

Trần quản gia ngồi vào chủ vị để bồi tiếp.

Bốn ả nữ tỳ gót sen thoăn thoắt tiến lại rót rượu cho mọi người.

Trần quản gia