
ươi.
– Thần đã hiểu, Cổ Thần !
– Và Dolenza, Ta không phải là người đã chọn ngươi làm truyền nhân. Chính nước đã chọn ngươi nên đã cứu mạng ngươi ở cuộc giao chiến với Alebian. Cho nên, người được chọn, ngươi hãy làm cho tốt!
– Vâng, thưa Ngài !
– Ngươi có biết Cổ Thần sáng từng nói gì với Ta không ?
– Là gì ạ ?
– Sức mạnh của một vị thần là hữu hạn song sức mạnh của sự bền chặt của những nguyên tố cùng loại thì gần như vô hạn, nước, lửa, đất, gỗ đều có khả năng che khuất ánh sáng và chọc thủng bóng tối. Đó là tùy vào thần khí của ngươi, Dolenza ! Và Ta tin, việc Ngươi được chọn không phải là ngẫu nhiên !
CHAPTER XXIX : DESCENDANT (TRUYỀN NHÂN) (7)
Dolenza thần người ra một lúc, đôi mắt nàng quan sát dòng nước len lỏi qua ngón tay mình và bay lượn rất không trung:
– Ta sinh ra từ nước, nước chảy trong người ta còn nhiều hơn cả máu tươi, nước cứu sống Ta và cũng là định mệnh dẫn dắt Ta đến Ara – nàng vung tay và dòng nước mỗi lúc một mạnh mẽ và bao khắp người nàng thành một quả cầu nước khổng lồ – đó là một phần của Ta, và lần này chúng Ta sẽ cùng nhau đối đầu với Reichenstein.
Những ánh sáng trôi trong dòng nước hệt như những con sứa nhỏ rực rỡ, chúng nảy nở và chạy khắp nơi làm dòng nước mang sắc sáng tuyệt dịu, và đẹp rực rỡ như một quả cầu pha lê.
– Hỡi các linh hồn, những người bắt đầu và nuôi dưỡng sự sống trên thế gian, hãy để Ta được lắng nghe ý nghĩ của người. Hãy cho Ta biết Ta phải làm gì để cứu sống lấy sinh mệnh do chính tay người tạo ra, hãy cho Ta sức mạnh xuyên thủng bóng tối, hỡi tạo vật tối cao của muôn cõi.
Theo từng lời nàng nói, nước từ các ô cửa tuôn vào như suối, chỉ trong một lát cả tòa tháp của nàng đã ngập trong nước, Dolenza vẫn nhắm nghiền mắt để mình lơ lửng trong nước. Thần khí của nàng đang tăng lên, hay đúng hơn là sợi chỉ nối giữa nàng và đại dương đang dần thít lại. Đôi tai nàng lắng nghe từng âm thanh song không có gì ngoài tiếng nhẹ nhàng của nước, mái tóc nàng xõa dài bồng bềnh, còn đôi mắt nâu ngắm nhìn những đồ vật, dù nặng trịch, trong gian điện lơ lửng theo sức mạnh của dòng nước. Nước vẫn tuôn xuống từ ổ cửa, những hạt sáng lấp lánh vẫn tỏa ra tạo ra không gian như trong tiên cảnh. Nàng cảm thấy thận dễ chịu, thật sảng khoái và nàng lặng lẽ ngắm nhìn từ phía trên cao. Bỗng, ánh sáng từ ô cửa bị che khuất rồi một con cá voi lớn bơi vào trong sự kinh ngạc của nàng. Con cá có đôi mắt tinh anh kì lạ như của một người thông tuệ, toàn thân cá to lớn phủ một màu đen lấp lánh ánh bạc và nó bơi về phía nàng uốn lượn quanh nàng, khẽ phát ra tiếng kêu của loài cá. Nàng đưa tay lên vuốt ve thân cá:
– Hỡi linh hồn nước, có phải người đã nghe thấy lời Ta nói !
– Phải, đứa con gái của biển, chúng ta đã nghe thấy. Nào, hãy theo Ta !
Nói rồi con cá bơi đến ô kính ra phía ngoài, nàng cũng nhanh chóng nuối đuôi, Dolenza quên bẵng đi là đỉnh tháp phải cách mặt đất đất mười trượng và không hề gần biển cả, song khi đến đỉnh mái, nàng mới thấy từ đỉnh tháp ra biển cả phía xa là một cầu nước lớn và mọi người trong kinh thành đang kinh ngạc nhìn về tháp của nàng. Dolenza bỏ lại và bơi theo con cá voi, nàng nắm lấy vây cá và cùng lướt đi, nàng hẳn phải đi rất xa và xuống gần như tận đáy biển cả. Ở nơi nàng tới có một vỏ trai khổng lồ với viên ngọc ở giữa le lói sáng, ánh sáng yếu ớt và hiu quạnh. Dolenza cảm giác thấy buồn bã khi không trông thấy cảnh điu hiu của biển cả, hệt như biển chết. nàng muốn biển cả phải căng tràn sức sống. Nhưng với pháp lực hạn chế, nànng có thể làm được bao nhiêu. Dolenza mặc kệ và nàng giơ tay, vuốt nhẹ những sợi rong biển màu xanh. Rong biến bắt đầu nảy nở, mang sắc xanh đầy sức sống bao quanh vùng biển tối u sầu. Dolenza thích thú vuốt lớp cát biển, nơi đó những đàn cá xuất hiện với đủ sắc màu tuôn lên và bơi thành từng đàn đông đúc. Nàng bật cười vuốt ve những con cá và nâng niu một hòn đá tròn nhỏ, hòn đá bỗng nứt ra và xuất hiện một chú rùa biển con. Đoạn Dolenza tiến đến và niệm chú vào viên ngọc trai, ánh sáng tỏa ra từ nó mỗi lúc một mạnh hơn, rực rỡ hơn và soi rõ màu sắc của những loài sinh vật vừa được nàng tạo ra với muôn hình vạn trạng.
CHAPTER XXIX : DESCENDANT (TRUYỀN NHÂN) (8)
Nàng đi lại dưới đáy biển, nhặt được một mảnh xương cá, Dolenza lại ban phép hóa nó thành những con cá tuyết lớn,
– Biển cả đã bị lãng quên, chúng ta được phụng thờ song không được yêu thương, nuôi dưỡng ! Nữ thần và hai vị thần phù trợ đã phải tốn rất nhiều sức lực chống lại sự lấn át của bóng đêm đến biển cả, đến mức người không còn đủ thì giờ để chăm sóc những đứa con này.
– Kafpan đã đe dọa nơi này sao ?
– Nơi đáy biển thiếu hụt ánh sáng là nơi bà ta quá thèm khát để có được. Thuần phục, bà ta luôn muốn thế song Nữ Thần đã chống lại và bảo vệ nơi này. Đó là trước khi bà ta tìm thấy Reichenstein.
– Vậy là Ta đã hiểu vì sao nơi này lại hiu quạnh như thế !
Nàng nhặt một xác gỗ từ một thuyền bị đắm, từ mảnh vỡ hiện ra một chiếc thuyền lướt đi trong nước một cách ảo dịu. Nàng hôn lên một chú cá gần đó và vui vẻ nhìn đàn cả uốn lượn quanh mình.
–