Thề nguyện

Thề nguyện

Tác giả: Tắc Nhĩ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328272

Bình chọn: 9.5.00/10/827 lượt.

chợt cũng đủ làm người khác chấn động tâm hồn không thể hít thở, đẹp một cách ma mị lại biến hoá kỳ lạ.

“Ngươi từ đâu đến?” Sát khí trên người nàng lạnh thấu xương làm thụ yêu kia khiếp sợ tự giác lui về phía sau mấy bước, ngay cả đài hoa vốn đang gào khóc thảm thiết cũng như bị hoảng sợ, im bặt kêu không thành tiếng. Có lẽ không muốn bị yếu thế quá mức, thụ yêu kìm nén lấy lại khí thế, không biết sống chết tiếp tục mở miệng, có phần phô trương khiêu khích: “Nơi này là địa bàn của ta!”

“Tu hành năm trăm năm, vì muốn đi ngang về tắt mà rút ngắn đường tu hành, lại chiếm đoạt và giam cầm hồn phách con người. Thứ yêu nghiệt như ngươi không sợ hồn phi phách tán thì chớ, lại còn ngang ngược phách lối thế sao?” Gương mặt tái nhợt lạnh lùng không chút cảm xúc, mỗi lời nói đều vạch rõ chân tướng. Ngón tay nàng vuốt nhẹ thanh kiếm, nét mặt thoáng hiện sự chua chát. Giọng nói mỉa mai đi cùng nụ cười lạnh, dường như có chút cao ngạo toát lên từ đôi mày nhướn cao xen lẫn chút xem thường: “Bổn tọa xưa nay không muốn xen vào việc của người khác. Chẳng qua Lục kiếm tiên này bị phong ấn mấy trăm năm, lâu rồi chưa dính máu yêu ma, có lẽ cũng hơi cô đơn lạnh lẽo. Hôm nay vừa đúng lúc, chi bằng mượn thứ yêu cây gây sóng gió không biết sống chết nhà ngươi để tế kiếm đi!”

Thụ yêu kia vừa nghe nữ tử áo đỏ nhắc tên Lục kiếm tiên, lại nghe nói nàng muốn tế kiếm thì bất chợt rùng mình, chỉ vào Thanh Huyền, lắp bắp: “Ngươi, ngươi, ngươi — ta không làm hại hắn, là hắn tự chui đầu vào lưới. Nói cho cùng bất quá chỉ là một phàm nhân, ngươi muốn thì trả lại cho ngươi là được chứ gì,” dứt lời liền nhìn láo liên, nhánh và thân cây rút xuống dưới, hoảng sợ trốn chạy vào lòng đất.

“Hắn đương nhiên là của bổn tọa.” Thấy thụ yêu trốn xuống đất, ánh mắt và thần sắc của nữ tử kia vẫn bình thản, dường như cục diện này chẳng là gì, chẳng đáng để bận tâm. Nhưng lời nói tuyệt tình chợt thốt khỏi môi nàng ngập tràn sát khí sắc bén lại khiến người ta lạnh người: “Yêu hồn của ngươi, bổn tọa cũng không định buông tha!”

Vừa dứt lời, nàng đưa ngón trỏ trái lên môi, máu từ ngón tay dần thấm lên Lục kiếm tiên. Dưới ánh trăng mờ ảo, chỉ thấy những giọt máu như lửa đỏ trong khoảnh khắc đã biến thanh kiếm lam thẫm thành đỏ rực đến chói mắt. Miệng nàng niệm ngự kiếm thuật, Lục kiếm tiên bay lên không trung đâm thẳng xuống chỗ thụ yêu đang độn thổ, vừa mạnh vừa chuẩn xác!

Một tiếng thét thảm thiết vang lên, toàn bộ cây khô trong rừng bị chặt đứt, gió lạnh âm u gào thét từng trận, cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một cái hồ đỏ như máu.

Bên trong hồ, thụ yêu không ngừng giãy dụa nhưng vẫn bị vây chặt không thể động đậy, vô số yêu quái bị kéo thẳng xuống đáy hồ. Những đài hoa trên thân nó bị kéo xuống hồ máu sôi sục cùng cất tiếng gào thét ai oán, âm thanh càng lúc càng lớn, càng thê lương. Thụ yêu vươn nhánh cố gắng bấu víu thứ gì đó nhưng bất lực, chỉ có thể đau đớn tru lên: “Rốt cuộc ngươi là ai! ?”

Nét mặt nữ tử áo đỏ không chút thay đổi, đứng bên hồ máu nhếch môi chậm rãi nói một từ, ‘xoay’. Trong đôi mắt đen sâu thẳm thoáng hiện ánh lửa: “Muốn biết bổn tọa là ai, xuống chín tầng địa ngục hỏi Diêm Quân đi!”

Cuối cùng, toàn bộ yêu quái và thụ yêu kia đều bị dìm sâu xuống đáy hồ đỏ ối, tiếng kêu than thê lương cũng ngày càng nhẹ đến gần như không còn gì nữa, nhưng gió vẫn không ngừng gào thét, như một tràng tiếng ca ai oán không bao giờ dứt. Tiếng ca ai oán thê lương từ đáy nước vọng về, bất lực và đứt quãng, lại càng âm u như đâm thẳng vào màng nhĩ.

Thu Lục kiếm tiên lại, cái hồ đỏ như máu kia liền biến mất, tất cả khôi phục nguyên trạng. Nhưng ngay vùng đất xuất hiện hồ máu trước đó có vô vàn vong linh âm u của phàm nhân bay lên khỏi mặt đất, vẻ mặt mê man..

Đó chính là linh hồn bị thụ yêu giam cầm!

Nữ tử áo đỏ không hề hoang mang, nhắm mắt lại miệng niệm khẽ, lập tức có hai cái bóng một trắng một đen xuất hiện.

Đó là quỷ sai của Địa ngục chuyên dẫn quỷ hồn.

“Làm phiền nhị vị quỷ sai dẫn các oan hồn này đi đầu thai chuyển kiếp.” Nét mặt nghiêm nghị, biểu cảm lạnh lùng, giọng nói cũng hết sức lạnh nhạt: “Xin chuyển lời đến Diêm Quân, ân tình của ngài ấy với Thiên Sắc, sau này Thiên Sắc sẽ báo đáp!”

Hai quỷ sai nhìn nhau, dường như có quen biết nử tữ này nhưng nhất thời lại không biết nói gì cho phải, đành gật đầu rồi dẫn theo các oan hồn kia biến mất.

Thanh Huyền đã được các vị sư bá sư thúc nói cho nghe về bản lĩnh của sư phụ nhà mình, nay được thấy tận mắt vẫn bất ngờ không thôi.

Cậu không hề biết, sư phụ của cậu chẳng những hàng yêu phục ma giỏi mà còn mời được quỷ sai, thậm chí ngay cả Diêm Quân cũng muốn dùng ân tình lấy lòng người!

Xem ra, lời của sư bá và sư thúc cũng không phải toàn khoác lác!

Đông Cực là nơi tụ tập của Tán tiên (*) đắc đạo, trên dãy Yên sơn xưa nay rất vắng vẻ, ngoại trừ cậu và sư phụ cũng chỉ có mấy vị sư bá sư thúc thường đến trốn việc. Nghe sư bá nói cậu được sư phụ nhặt từ nhân giới về. Không biết lúc ấy sư phụ trải qua chuyện gì, sau khi mang cậu về thì bị thương khắp người suýt nữa tan hết tu vi, bế quan


80s toys - Atari. I still have