
The President’s Lover (Người tình của Tổng Thống)
Tác giả: JESSIEvilbabylivE
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3210802
Bình chọn: 9.5.00/10/1080 lượt.
…”. Taeyeon nhìn biểu cảm của Fany thì không ngăn nổi mình, cô nở nụ cười, rồi rút điện thoại ra bảo người kéo xe đến, xong cô quay sang đánh thức cô gái, người vẫn còn đang ngủ quên với cảm giác ngượng ngùng của mình.-Tiểu thư à…..Trông cô có việc vội lắm đúng không?!-Vâng….. – Fany nở nụ cười, quyết tâm quên đi cái phản ứng vừa rồi của mình.-Nếu cô không ngại, tôi sẽ chở cô đến nơi cô muốn đến. Sẽ không mất bao nhiêu thời gian đâu. – Taeyeon chỉ tay lên trời – Cô xem kìa, trời sẽ mưa lớn hơn. Tôi không an tâm nếu để lại cô ở đây một mình đâu. – Cô nhìn Fany trông đợi....-Tôi không biết phải đền đáp cô thế nào nữa….. – Fany mỉm cười khi đã ngồi vào xe cùng Taeyeon.Taeyeon chưa vội nói gì, cô lấy áo khoát của mình đang mặc quay qua khoát lên người Fany. Ngơ ngẩn. Cái hành động này khiến Fany chẳng thể nói nên lời và cảm giác của cô lúc này cũng chẳng thể gọi nỗi tên. Nhưng dám cá, rằng cô đã kìm lại một nhịp thở. Vì mùi nước hoa của Taeyeon dịu dặt, loáng thoáng, cuộn tròn cả người cô.-Lạnh lắm đúng không? Tôi đã giảm điều hòa lại rồi nhưng dường như vẫn lạnh thì phải?! – Bĩu môi Taeyeon lại cười, thấy Fany không nói gì, cô quay mặt hướng về phía cửa sổ nhìn ra màn mưa trắng xóa bên ngoài.Fany đánh liều với tay mình chạm vào cánh tay Taeyeon, cô ấy nhướng mày quay qua nhìn cô:-Tôi không phải là tiểu thư. – Fany nở nụ cười thật tươi – Tôi tên Hwang Mi Young và Tiffany là tên tiếng Anh của tôi. CHAP 28 (6)Taeyeon thoáng ngẩn ngơ:-Tiffany…… – Taeyeon nhìn sâu vào mắt Fany – Cô cười……rất đẹp. – Taeyeon nói rồi cười dịu dàng đáp lại nụ cười của Fany....*Ding Dong Ding Dong**Ding Dong Ding Dong*Tiếng chuông cửa dồn dập vang lên, cắt ngang dòng kí ức ngọt ngào của Fany. Cô thật sự bây giờ rất mệt mỏi, chẳng muốn ra mở của tẹo nào “Ai lại tìm mình sáng sớm thế này?”Fany mở cửa, cánh cửa vừa hé lộ thì người đứng trước cửa đã vội lao vào ôm lấy cô:-May quá, em đây rồi!-Wil-liam??! – Fany chưng hững trong cái ôm. CHAP 29Khóc không thể ngừng!Buồn làm sao buông?…………………………………..Khá là choáng khi mà trời vừa rạng sáng, mặt trời chỉ vừa mới cựa mình, bừng tỉnh sau hàng cây xanh trên phố Seoul hoa lệ. Bất ngờ có một anh chàng điển trai ôm chầm lấy mình. Mất vài giây sau Fany khẽ cử động, nhích dần cái ôm:-William?! – Fany nhíu mày lo lắng nhìn chàng trai trước mặt mình – Anh có làm sao không? Sao lại ôm chầm lấy em?-Anh xin lỗi. – William thở dài nhìn Fany – Anh lo cho em quá nên mới thế.Fany mỉm cười nhẹ và đứng nép mình sang một bên cửa, nhường William lối vào. Anh ngồi phịch xuống ghế nhưng vẫn không quên ngoái đầu lại nhìn Fany đang loay hoay ở phía bếp. Fany cầm ra một tách trà nóng nghi ngút khói.-Nó sẽ giúp anh thấy ấm áp và định thần lại. – Fany nói cùng cùng một nụ cười nhẹ tựa gió. Phả vào mặt William một mùi hương dịu nhẹ, tinh tế như chính cái cách Fany luôn thể hiện mình vậy. Tất cả những gì thuộc về Fany dường như đều tinh tế như chính cô ấy.William cầm tách trà lên chậm rãi cho vào miệng ngụm nhỏ:-Đúng là ấm áp từng tế bào con người anh…… – Anh cười.-Sao nào?! Giờ nói em nghe chuyện gì mà anh lại tìm em sớm thế này?-Anh lo cho em chết đi được. – William thở dài nhìn Fany – Anh hay tin Tổng Thống bị ám sát, anh không chắc em có ở đó hay không? Nhưng khi anh gọi điện cho em, anh gọi muốn nổ cả tổng đài…..và chẳng thấy một hồi âm gì ngoại trừ mấy tiếng tút dài và bảo số máy của quý khách tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng chuyển sang hộp thư thoại…….Fany à em hù chết người đó!!!Kì thực Fany không muốn cười chút nào khi mà lòng cô đang lo lắng cho Taeyeon, nhưng cái cách nói chuyện của William làm Fany không ngăn được, phải cười khổ:-Anh thật là……. – Fany lôi túi xách lại, cô lấy ra cái điện thoại của mình – Nó hết pin từ lúc nào rồi anh à. Em xin lỗi…..vì khiến anh phải lo lắng.-Không có gì đâu. – William lắc đầu – Anh chỉ sợ không biết có viên đạn nào bắn lạc trúng em không thôi….“Giá mà có viên nào đó bắn ngay em cho rồi……giờ thì em không phải ngồi đây mạnh khỏe nhìn người em yêu vật lộn với sự sống….” – Fany mắt lơ đãng, không đáp lời William.William xua tay trước mặt Fany khi anh thấy biểu hiện lạ của cô:-Này Fany, em có làm sao không?! Anh nói có điều gì lỡ lời à?Fany lấy lại nét mặt bình thường kiểu như “em-không-sao”, mỉm cười nhìn William:-Cảm ơn anh đã dành thời gian quý báu của mình mà quan tâm em. Giữa những ngày sắp vào đông thế này, thì hành động ấy sưởi ấm cho một cô gái cô đơn như em, rất nhiều. – Fany hờ hững nói mắt cô hướng ra ngoài cửa sổ, nơi những ngọn gió đông đang thổi…..-Em cô đơn?! – William nhíu mày dịu dàng nhìn Fany – Em cần một vòng tay, cô bé à!Fany không nói cô chỉ mỉm cười và lơ đãng đứng dậy đi lại gần cửa sổ hơn. Một cơn gió khẽ lướt qua, nhẹ đong đưa tóc cô. Fany khẽ nhắm mắt, hình ảnh Taeyeon yêu thương ôm chặt lấy cô, nói những lời ngọt ngào choáng lấy tâm trí cô.“Ấm áp quá….. – Giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mi, cô khoanh hai tay trước ngực, tự lắp đi nỗi cô đơn, sợ hãi trong cô – Mùa đông trước, chúng ta ở cùng nhau, sưởi ấm cho nhau. Tae ôm em, em ôm Tae……Nhìn nhau