Disneyland 1972 Love the old s
Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211104

Bình chọn: 9.00/10/1110 lượt.

iễu

Ngọc Lân lấy thuốc giải cứu tôi. Không giấu gì cô nương, tôi vốn chẳng tin…

Chàng bỏ lửng câu nói, Ôn Phi Khanh hỏi:

– Vậy giờ vì sao huynh lại tin?

Lý Tồn Hiếu nói:

– Vừa rồi tôi nghe Hầu Ngọc Côn nói trong cảnh “nghìn cân treo mành” hắn xuất

hiện hù khiến Liễu Ngọc Lân sợ bỏ chạy mới cứu cô nương, chỉ một điều này tôi hiểu ra

ngay cô nương đã đi gặp Liễu Ngọc Lân và đã bị hắn ám toán…

Ôn Phi Khanh nén tiếng thở dài nói:

– Tôi vốn cũng không muốn để huynh biết, nhưng không ngờ giờ huynh cũng biết.

Aøi…Chuyện là thế này, Liễu Ngọc Lân giao cho tôi hai viên dược hoàn bảo là giải

dược, ai ngờ lại là kích dược do hắn đặc chế. Đến khi tôi trở lại khách điếm thì vị họ

Giả kia chẳng thấy đâu, Liễu Ngọc Lân thì ngầm theo chân tôi đến khách điếm, vừa lúc

ấy thì hai viên dược hoàn trong tay tôi cũng hóa khí thâm nhập vào trong người tôi từ từ

phát tác…

Nói đến đó cô nàng cúi gầm đầu chẳng thể nói tiếp.

Lý Tồn Hiếu lúng túng thật sự nói:

– Nhị cô nương, tôi biết một tiếng hổ thẹn thực còn chưa đủ xin lỗi cô nương.

Ôn Phi Khanh lắc đầu nói:

– Huynh không cần tự nhận lỗi, cũng không thể tự trách, đây chẳng phải là lỗi

của huynh. Đây chỉ là số mệnh trớ trêu của tôi, ai bảo ngày thường tôi hung hăng động

một chút là giết người, chưa từng làm qua điều thiện, chưa từng cứu qua một người, vậy

mà không hiểu vì sao tôi lại quyết định cứu huynh, còn nhu thuận theo huynh…

Nàng hơi ngừng lại, nhìn chàng bằng ánh mắt thâm sâu chân thật nói tiếp:

– Sau đó tôi nhận ra tính tình mình tự nhiên thay đổi, bấy giờ mới hiểu đã có cảm

tình với huynh, cho nên chăm sóc huynh…mà không tiếc mặt cười mày liếc với Liễu

Ngọc Lân, ai ngờ bị hủy trong tay hắn. Aøi…Số đã thế thì còn biết nói gì hơn, nói ra chỉ

thêm hận…

Chữ “hận” thoát trên môi nàng, ánh mắt hằn lên khí như sắp giết người.

Lý Tồn Hiếu đứng im lặng không biết nói gì hơn. Đương nhiên chàng còn nói

được gì nữa ngoài hai tiếng “hổ thẹn” đối với thiếu nữ trước mặt chàng, suốt đời này có

lẽ chàng không bao giờ quên!

Qua một hồi trầm lặng, nghe tiếng Ôn Phi Khanh nói:

– Thôi, không nói chuyện này nữa, chỉ thêm vô ích. Aø…huynh làm sao lại đi cùng

với bọn người tiểu nhân vô sỉ này?

Lý Tồn Hiếu không hề giấu giếm kể ra hết mọi chuyện.

Im lặng lắng nghe từ đầu đến cuối, Ôn Phi Khanh hai mắt tròn xoe nhìn chàng

nói:

– Thì ra là thế, Hầu Ngọc Côn nói không sai, tôi cũng tin lão họ Giả kia chính là

Trương Viễn Đình. Huynh cứu cha con họ ở Khai Phong, sau đó họ ở cùng tôi trong “Từ

thị cổ miếu”, giờ thì lão lại cứu huynh, như thế là hợp tình hợp lý. Người khác ai có thể

cứu huynh, ai lại muốn mạo hiểm gây họa sát thân đối mặt với tôi!

Lý Tồn Hiếu nói:

– Nói thế vị họ Giả kia đúng là Trương Viễn Đình?

– Hẳn là không sai!

– Nghe Hầu Ngọc Côn nói thì người Hàn Tinh Môn của cô nương cũng chính

đang tìm lão ta?

– Đây là chuyện của phụ thân và ca ca tôi, chẳng liên quan gì đến tôi, giờ thì tôi

chẳng còn chút thích thú gì nữa rồi, tôi chỉ muốn tìm ba người: Liễu Ngọc Lân, Hầu

Ngọc Côn, và Sở Ngọc Hiên.

Lý Tồn Hiếu cố tình nói lệch sang chuyện khác hỏi:

– Nhị cô nương làm sao lại đến nơi này?

Ôn Phi Khanh nói:

– Tôi đi tìm Liễu Ngọc Lân, nghe ca ca tôi nói hắn đã đi Giang Nam.

– Giang Nam rộng lớn thế này, muốn tìm người thực chẳng dễ chút nào.

– Tôi biết hắn đi Kim Hoa, hắn đến Lãnh Nguyệt Môn tìm Cơ bà bà theo ý ca ca

tôi làm mối!

Nghe một câu này Lý Tồn Hiếu hiểu ra ít nhiều, trong lòng chàng không khỏi dao

động, nói:

– Lãnh Nguyệt, Hàn Tinh năm xưa vốn có hôn ước, há cần phải có người mai

mối?

Ôn Phi Khanh chau mày nói:

– Lãnh Nguyệt, Hàn Tinh năm xưa có hôn ước ư? Ai nói điều này?

– Chính lệnh huynh nói cho tôi biết.

Ôn Phi Khanh bật cười nói:

– Huynh tốt nhất đừng nghe ca ca tôi, căn bản không có chuyện này. Lệnh Hồ

Dao Cơ và ca ca tôi trước đây kết bạn với nhau đó là điều sự thực, nhưng theo tôi biết

đó cũng chỉ là thân giao giữa hai nhà từ xưa đến nay mà thôi, cũng là do vì cha mẹ tôi

trước giờ vẫn cứ coi cô ta như con của mình.

Lý Tồn Hiếu vừa ngạc nhiên vừa mừng mừng trong lòng nói:

– Nói vậy không hề có chuyện ước hôn giữa Lãnh Nguyệt, Hàn Tinh?

– Vốn là không có.

Lý Tồn Hiếu đầu mày hơi chau lại không nói gì thêm.

Ôn Phi Khanh lại nói:

– Ban đầu tôi không hy vọng huynh nghĩ đến cô ấy, nhưng giờ thì nguyện giúp

huynh toàn tâm toàn ý với cô ấy, là vì trong lòng cô ấy chưa từng có hình bóng ca ca

tôi, đồng thời ca ca tôi cũng không xứng với cô ấy. Tình yêu không thể có bất cứ một

chút gượng ép nào, tuy nhiên huynh cứ yên tâm, cô ta lúc này ở trong Hàn Tinh Môn,

nhưng tuyệt đối bình an vô sự. Trước khi chưa được Cơ bà bà gật đầu đồng ý, thì người

trong Hàn Tinh Môn đố ai dám động đến một cọng tóc của Lệnh Hồ Dao Cơ. Theo tôi

nhìn thấy thì Liễu Ngọc Lân đi chuyến này chỉ uổng công không, Cơ bà bà sẽ không

bao giờ chấp nhận.

Lý Tồn Hiếu hỏi:

– Cô nương làm sao tin chắn như vậy?

Ôn Phi Khanh nói:

– Huynh yên tâm, tôi biết, con người Cơ bà bà không dễ nói chuyện, vả lại xưa

nay bà ấy chẳng có cảm tình với ca ca