
ện khác.
Lệnh Hồ Dao Cơ lại hỏi:
– Vậy chàng có biết vì sao ngoài thân nhân ra thiếp không lộ diện trước bất kỳ ai
không ?
– Tôi không biết.
– Chàng có tin rằng ngay cả Ôn nhị lão và Ôn Thiếu Khanh cũng chưa thấy diện
mục thật của thiếp chỉ có bà nội và cha mẹ đã lìa trần…
Bạch y nhân hỏi:
– Cô nương vì sao lại như vậy?
Lệnh Hồ Dao Cơ ngắt lời:
– Thiếp không chịu lộ diện trước mọi người bởi vì đã có lời trọng thệ đối với mình,
không biết chàng có muốn xem mặt thiếp nữa không…
– Lời thề thế nào?
– Chàng muốn biết lời thề đó thế nào không ?
– Tôi không dám hỏi. Nhưng nếu cô nương nguyện ý nói ra…
-…Thì chàng cũng nguyện ý nghe đúng vậy không ?
Bạch y nhân gật đầu.
Lệnh Hồ Dao Cơ nói:
– Tuy nhiên sau khi thiếp nói ra lời thề của mình, không biết chàng còn muốn
xem mặt thiếp nữa không ?
Bạch y nhân ngạc nhiên hỏi:
– Hai việc đó thì quan hệ gì với nhau ?
– Có quan hệ. Nhưng khi đó chàng có nguyện ý xem mặt thiếp thì thiếp không
thể bắt buộc được.
Tuy Lệnh Hồ Dao Cơ cố dấu sự buồn thảm trong câu nói nhưng nó vẫn lộ ra.
Bạch y nhân không muốn thiếu nữ phải phiền lòng liền gật đầu quả quyết nói:
– Cô nương cứ nói lời thề của mình đi. Cho dù thế nào tôi cũng nguyện ý xem mặt
cô nương.
Lệnh Hồ Dao Cơ chứa chan hy vọng hỏi:
– Thật chứ ?
– Những lời nào tôi nói ra đều là sự thật.
– Chàng sẽ không hối hận chứ?
– Có gì mà phải hối hận chứ? Đại trượng phu một lời đã xuất như cửu đỉnh.
Lệnh Hồ Dao Cơ kích động nói:
– Vậy thì thiếp sẽ cho chàng biết. Thiếp thề là chỉ lộ diện mục trước vị hôn phu…
Bạch y nhân sửng sốt.
Lệnh Hồ Dao Cơ nói thêm:
– Lời thề đó có nghĩa là kể từ khi lộ diện mục thật của mình cho một ai, thiếp coi
đó là lời hứa hôn và từ giây phút ấy thiếp đã thuộc về người đó.
Bạch y nhân đứng chết lặng như chôn chân xuống đất.
Lệnh Hồ Dao Cơ hỏi:
– Chàng nghe rõ rồi chứ ?
Bạch y nhân như sực tỉnh trả lời:
– Nghe rõ rồi…
– Vậy chàng đã hiểu…
– Tôi hiểu, nhưng…
– Chàng không muốn xem mặt thiếp nữa ?
Bạch y nhân ngập ngừng:
– Cô nương…
– Chàng chỉ cần trả lời, có còn nguyện ý thấy mặt thiếp nữa không ?
Bạch y nhân trầm ngâm giây lát rồi trả lời:
– Lời đã nói ra há có thể thay đổi?
– Vậy thì tốt !
Bứa rèm của chiếc kiệu hơi lay động.
Bạch y nhân vội nói:
– Cô nương, tôi còn có lời này…
– Chàng còn muốn nói gì nữa ?
– Tôi thấy cô nương không nên có lời thề đó.
– Vì sao vậy ?
– Đây là việc cực kỳ quan trọng liên quan đến hạnh phúc suốt đời cô nương,
chẳng lẽ đem gắn bó với chỉ một lời thề ? rất có thể…
– Chàng cho như vậy là khinh xuất ư ?
– Tôi rất hiểu hảo ý của cô nương, nhưng chúng ta mới biết nhau…
Lệnh Hồ Dao Cơ ngắt lời:
– Thiếp cho như vậy là đủ !
– Nhưng tôi vẫn thấy có gì khinh xuất…
– Tôi đã lập trọng thệ như vậy rồi, biết làm thế nào ?
– Việc này vô cùng trọng đại xin cô nương suy xét kỹ…
– Thiếp đã suy xét kỹ.
Bạch y nhân định nói thềm thì Lệnh Hồ Dao Cơ đã cướp lời:
– Chàng đừng vì tôi mà nghĩ ngợi, chỉ xin nói một câu có nguyện ý nhìn mặt tôi
nữa không ? Điều này không ai ép buộc được và chàng thay đổi ý định bây giờ vẫn
chưa muộn.
Bạch y nhân cười khổ đáp:
– Cô nương, tôi không còn gì để nói thêm. Nhưng tôi xuất thân từ gia hàn, bản
thân không có gì danh tiếng trên võ lâm, đến nay chỉ một thân một mình không có
được bất cứ thành tựu gì, ngay cả chốn an thân cũng không có. Được cô nương hạ cố
đoái thương đó là kiếp trước tu hành mấy kiếp mới có được, duyên phúc ấy chỉ có trong
ảo mộng mà không nghĩ có thực ngoài đời. Thế nhưng cô nương là tôn nữ của chủ nhân
Lãnh Nguyệt, gia cảnh hiển hách, sự nghiệp to lớn, thanh danh mãn thiên hạ, nếu kết
hợp với một người như tôi, chỉ sợ thân thế không khỏi…
Lệnh Hồ Dao Cơ ngắt lời:
– Thiếp không quan tâm đến sự dị nghị của người đời. Thiếp chọn phu quân cho
mình chứ không phải cho họ. Thực tế thiếp biết rằng chọn chàng là không nhầm.
Chàng hãy biết rằng thiếp không phải là người tùy tiện. Việc hôn nhân hiển nhiên là
việc trọng yếu cả cả đời mình. Không giấu gì chàng trong mấy năm gần đây thiếp đã đi
nhiều nơi để tiếp xúc. Trên võ lâm không thiếu gì nam nhân tuấn mỹ, danh tiếng và
nhiều nhân vật thành tựu. Thế nhưng trong số họ thiếp chưa tìm được ai xứng đáng để
lộ rõ diện mục thực của mình.
Bạch y nhân nói thêm:
– Cô nương, việc hôn nhân có thể không cần mai mối, nhưng ít ra cũng phải được
sự đồng ý của phụ mẫu. Tôi chỉ có một thân một mình không nói làm gì, nhưng cô
nương…
– Bà nội rất yêu thiếp, việc gì cũng chiều ý. Hơn nữa thiếp không phải là nữ nhi
thế tục, không cần câu chấp tục lễ…
– Thế nhưng tôi ngay một chỗ an thân cũng không có, nay đây mai đó, phiêu lưu
bất định còn cô nương từ nhỏ…
Lệnh Hồ Dao Cơ ngắt lời:
– Chàng sợ thiếp quen sống trong hào quang nhung lục không chịu được cực khổ
chứ gì ?
– Sự thực như thế. Tôi vẫn nhớ là lần đầu gặp nhau, cô nương đã nói…
– Dù chưa biết thế nào là cực khổ thiếu thốn nhưng thiếp nguyện ý nếm trãi cùng
chàng và chàng cũng nên nhớ rằng thiếp xuất thân từ một gia đình võ lâm thế gia nên
có chí khí cương nghị của người