XtGem Forum catalog
Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328430

Bình chọn: 9.00/10/843 lượt.

tò mò! Thôi được! Để ta xem hắn bất phàm ở chỗ nào

mà khiến ngươi cũng phải…xiêu lòng! Đỡ ta xuống đi.

Hắc y thiếu nữ “Dạ”một tiếng rồi mở cửa xe.

Lát sau một cánh tay mịn màng trắng như tuyết bám lấy tay hắc y thiếu nữ, sau đó

lộ hẳn cả người khiến bầu trời tối hẳn.

Đó là vị thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, ngọc cốt băng cơ, hoa nhường nguyệt thẹn,

chừng hai mươi tuổi.

Thiếu nữ mình bận bạch y, tuy dáng có vẻ rất yểu điệu nhưng cũng như hắc y

thiếu nữ đánh xe, có gì đó lạnh lùng đáng sợ khiến người ta không dám nhìn thêm một

lần thẳng vào đôi mắt diễm lệ và lạnh lùng.

Bạch y thiếu nữ nhìn về phía trước hỏi:

– Người đâu?

Hắc y thiếu nữ chỉ tay đáp:

– Chỗ trăng trắng trước mặt đó!

– Dìu ta đến đó xem!

Nói dìu cũng đúng vì bạch y thiếu nữ mảnh mai đến nỗi tưởng chừng chỉ cần một

cơn gió nhẹ cũng xô ngã.

Hắc y thiếu nữ dìu cô ta chậm bước đi tới.

Trong đám cỏ cách chiếc xe ngựa chừng ba trượng có một người nằm phủ phục,

mình bận bạch y, dáng cao dong dỏng.

Mặt bạch y nhân hướng về phía chiếc xe, nhờ vào ánh trăng yếu ớt cũng đủ nhận

rõ tuổi chừng hai mươi, vô cùng tuấn mỹ, ở mi tâm có một nốt son nhỏ màu hồng mờ

nhạt rất khó thấy.

Chỉ thoạt nhìn, từ dung mạo cũng đủ toát lên anh khí ngất trời. Thế nhưng lúc này

gương mặt anh tuấn đó trông rất ảm đạm như người vừa uống quá nhiều rượu, da taí

xám, nước bọt ướt cả ngực áo trắng.

Bạch y thiếu nữ nhíu mày.

Hắc y thiếu nữ khẽ khàng hỏi:

– Cô nương thấy…

Bạch y thiếu nữ ngắt lời:

Ngươi lên xe mang chiếc áo tơi lại đây!

Hắc y thiếu nữ liếc nhìn thiếu nữ đầy hàm ý, “dạ” một tiếng rồi chạy nhanh lên

xe mang xuống một chiếc áo tơi màu sáng bạc không biết làm bằng chất liệu gì nhưng

có thể đoán đó là vật rất quí giá.

Bạch y thiếu nữ cầm chiếc áo tơi trải xuống mặt cỏ rồi bất chấp người Bạch Y

Nhân đầy nước bọt và bùn đất lật chàng nghiêng vào áo tơi, sau đó đứng lên nói:

– Tiểu Quỳnh ngươi dắt một tay đưa lên xe!

Tiểu Quỳnh cười ranh mảnh:

-Cô nương chưa cho bất cứ ai, cho dù già trẻ lên xe, sao bây giờ…

Bạch y thiếu nữ trừng mắt nói:

– Đừng lắm lời, bây giờ cứu người là quan trọng!

Tiểu Quỳnh không nói nữa cuốn Bạch Y Nhân còn hôn mê vào trong áo tơi rồi

được Bạch y thiếu nữ giúp sức dìu chàng lên xe.

Nếu Bạch Y Nhân tỉnh dậy vào lúc này tất nhận ra ngay mùi nước hoa thượng

hạng và trong xe tuy nhỏ nhưng bài trí vô cùng mỹ lệ toàn những đồ vật quí giá đắt

tiền.

Hắc y thiếu nữ đặt Bạch Y Nhân lên chiếc giá ngay sau ghế xà ích, trên đó có

một chiếc nệm bồ đoàn lót sẵn, ngay phía trước thùng xe.

Bạch Y Nhân được đặt nằm thoải mái và chắc chắn.

Bạch y thiếu nữ ra lệnh:

– Thắp đèn lên!

Lát sau ngọn đèn lồng trong xe bật sáng, bộ mặt tuấn mỹ, tươi trẻ và khí độ siêu

phàm hiện rõ dưới ánh đèn sáng rực.

Bạch y thiếu nữ dán mắt vào gương mặt tuấn mỹ ấy, hầu như không chớp.

Tiểu Quỳnh chợt nói:

– Cô nương thử bắt mặch xem!

Bạch y thiếu nữ sực tỉnh, mặt thoáng hồng lên gật đầu, sau đó đưa bàn tay mềm

mại trắng muốt đặt lên uyển mạch của Bạch Y Nhân.

Đột nhiên cô ta thần tình chấn động đôi mắt mở to hoảng hốt.

Tiểu Quỳnh nhận ngay ra sự thay đổi đó, gấp giọng hoỉ:

– Cô nương, thế nào?

Bạch y thiếu nữ trầm ngâm nói:

– Nội công người này thất thâm hậu!

Tiểu Quỳnh ngơ ngác hỏi:

– Thế nào hắn có võ công ư?

– Đâu chỉ thế! Võ công hắn còn cao hơn cả ta.

Tiểu Quỳnh mở to mắt hỏi:

-Thật vậy sao? Chẳng lẽ người này võ công cao cường hơn cả cô nương?

– Ta lừa ngươi làm gì chứ? Hắn nhất định xuất từ một vị danh sư, nếu không tuổi

còn trẻ như thế sao có võ công thâm hậu dường ấy?

Tiểu Quỳnh hoài nghi hỏi:

– Nếu hắn đã có võ công thâm hậu như vậy, sao còn bị…

– Cái đó còn chưa biết. Ta chỉ thấy rằng thực khí của hắn không được thông.

Mạch tượng bị ngăn trở, rất có thể đã bị thương…

Tiểu Quỳnh lướt mắt nhìn Bạch Y Nhân noí:

– Nhưng không thấy trên người hắn có thương tích nào.

– Có thể do nội thương.

Bạch y thiếu nữ buông tay khỏi uyển mạch Bạch Y Nhân nói tiếp:

– Tiểu Quỳnh phải cởi y phục hắn ra.

Tiểu Quỳnh mở to mắt hỏi:

– Cô nương, làm thế có tiện không?

Bạch y thiếu nữ trầm ngâm nói:

– Cứu người là khẩn thiết. Mới rồi chính ngươi đã bảo ta xuống xe xem hắn, sao

bây giờ lại do dự?

– Cô nương, tiểu tỳ chỉ vì cô nương thôi, chúng ta còn chưa biết hắn là ai, nên

nghĩ đến thân phận…

Bạch y thiếu nữ ngắt lời:

– Ngươi đừng lo gì cho ta cả, cứ làm đi!

Tiểu Quỳnh ngập ngừng một lát rồi cởi nửa trên thân áo Bạch Y Nhân ra.

Trên vai trái có một chút thương tích!

Bạch y thiếu nữ ra lệnh:

– Lật nghiêng lại!

Tiểu Quỳnh làm theo.

Dưới ánh đèn sáng trưng, có thể thấy rõ ở vai trái Bạch Y Nhân có một nốt đen to

bằng hạt đậu.

Bạch y thiếu nữ xem xét một lúc rồi nói:

– Nhất định vết thương này là do ám khí đã được tẩm độc.

Tiểu Quỳnh hỏi:

– Hắn có võ công cao cường như vậy sao trúng phải ám khí người khác?

Bạch y thiếu nữ đáp:

– Thương sáng dễ đỡ, tên ám khó phòng, thân thủ dù cao bao nhiêu cũng không

thoát khỏi bị người ám toán.

Nói xong rút từ vết đen trên vai trái Bạch Y Nhân lấy ra chiếc ngân châm nhỏ xíu

c