
nơi đây thì sao Dao Cơ tử tâm được ?
Nhưng hắn vừa định truy theo thì Thanh y thiếu niên chợt ngăn lại nói:
– Chẳng cần huynh phải bận tâm.
Dứt lời phất chiếc phiến, một chiếc ngân châm bay vút tới phía hậu tâm Lý Tồn
Hiếu
Lý Tồn Hiếu thân còn đang lơ lửng giữa khoảng không, châm khí bị đình trệ
nhưng vẫn nhận ra nguy cơ nhằm vào tử huyệt, đành để thân mình rơi xuống, nhưng
vẫn nghiến răng bò dậy lao đi.
Ôn Thiếu Khanh định đuổi theo nhưng Thanh y thiếu niên xua tay bảo:
– Thiếu Khanh huynh cần gì phải truy theo ? Hắn đâu có thoát được ?
Ôn Thiếu Khanh ngạc nhiên hỏi:
– Ngọc Lân huynh thấy rằng…
Thanh y thiếu niên cười nói:
– Ai chẳng biết Sưu Hồn Ngân Châm của Liễu Ngọc Lân được tẩm chất kịch độc ?
Ôn Thiếu Khanh hiểu ra cười nói:
– Thì ra thế Ngọc Lân huynh thật chu đáo.
Thanh y thiếu niên tự xưng là Liễu Ngọc Lân cười đầy hàm ý:
– Tôi giúp huynh diệt trừ tình địch huynh sẽ trả công tôi thế nào đây ?
– Đương nhiên huynh đệ sẽ cố hết sức để Ngọc Lân huynh và tiểu muội sánh
duyên !
Liễu Ngọc Lân tán thưởng:
– Tuy phụ mẫu sinh ra Liễu Ngọc Lân này nhưng chỉ Ôn thiếu chủ mới hiểu rõ ta
thôi ! Thiếu Khanh huynh ! Tiểu đệ xin đa tạ trước !
Rồi cúi người bái một lễ.
Ôn Thiếu Khanh nhận lễ cười nói:
– Xin Ngọc Lân huynh cứ lưu lại mấy ngày nữa mới trở về.
– Hô hô !Thiếu Khanh huynh thật tinh tế ! Ở lại cùng hàn huyên với huynh mấy
ngày thì càng thú.
Thế rồi hai thiếu niên nói cười xem ra rất tâm đắc, lát sau sánh vai nhau rời khỏi
Tiểu Đình, mất hút vào dạ không .
Ngân Y Bát Vệ mang theo tên đồng bọn bị thương cũng nhanh chóng rời khỏi
hiện trường.
oOo Cứu Tinh, Sát TinhĐêm sâu.
Trăng lạnh.
Sao thưa.
Đêm gữa đồng không mông quạnh, cảnh sắc thật hãi hùng.
Nơi đồng hoang xa hút, chợt thấy lập lòe một đốm lửa đỏ, lay động theo chiều
gió.
Đốm lửa tiến lại gần chợt nhận ra phía sau còn có một khối đen di động theo.
Chợt nghe trong gío có tiếng xe lăn.
Thì ra đó là một chiếc xe ngựa, trên càng xe treo một ngọn hồng đăng.
Nhưng có một điều lạ là người vung roi quất ngựa trên thành xe không phải là
một trang hán, cũng chẳng phải lão nhân, mà lại là một thiếu nữ mảnh mai yêu kiều
mới mười sáu mười bảy tuổi, liễu yếu đào tơ, xinh đẹp lạ thường.
Thiếu nữ mặc một bộ hắc y, choàng thêm chiếc áo khoác ngoài cũng màu đen,
cách trang phục ra vẻ phong lưu đài các.
Nữ nhân đánh xe đã là chuyện lạ, ở đâu là một thiếu nữ phong lưu đài các lại
càng lạ hơn.
Có thể nói chuyện đó chưa ai từng gặp.
Trên thùng xe dường như có chở một người nhưng không rõ lắm phần vì ánh
trăng nhạt nhòa, phần vì có vật che khuất.
Nếu đúng là người thì y phải tốt phúc lắm mới được một thiếu nữ đánh xe xinh
đẹp dường ấy, cho dù phải vượt đường dài gian khổ bao nhiêu cũng là chuyện nhỏ
không đáng phải lưu tâm.
Giai nhân đánh xe tuy diễm mỹ tuyệt luân nhưng vẻ mặt lại hết sức lạnh lùng
chẳng khác gì một khối băng khiến người ta nhìn vào không khỏi sinh ra hàn ý.
Với một giai nhân như vậy, chỉ nhìn qua, ngay cả một nhân vật hắc đạo nếu gặp
phải cũng vội gạt bỏ tà niệm mà tránh xa.
Đột nhiên con tuấn mã kéo xe hí vang rồi dừng lại, không những thế còn giẫm vó
liên hồi bước giật lùi.
Giai nhân cố nén kinh hãi, quát lên:
– Súc sinh! Mi sao dám…
Chợt nghe từ trong tấm bạt che giữa thùng xe vang lên tiếng hỏi rất dịu dàng dễ
nghe:
– Gì thế Tiểu Quỳnh?
Giai nhân đánh xe “Dạ” một tiếng, trả lời:
– Không hiểu sao con súc sinh này tự dưng phát điên….
Nhưng chợt đưa mắt nhìn về phía trước, cô ta “ui chao” một tiếng, kêu lên:
– Cô nương! Phía trước có người!
Giọng nói ngọt ngào trong xe hỏi:
– Có người ư? Ai vậy?
Giai nhân đánh xe đáp:
– Không thấy rõ.
– Nếu vậy thì cứ mặc kệ hắn! Chúng ta gặp người chết thế còn chưa đủ sao?
Giai nhân đánh xe gò cương, chuẩn bị đánh xe đi tiếp.
Bỗng lúc đó phía trước nghe có tiếng rên.
Hắc y thiếu nữ vội nói:
– Không phải người chết mà là người sống!
Giọng nói ngọt ngào trong xe hỏi:
– Thật ư?
Hắc y thiếu nữ trả lời:
– Nghe có tiếng rên thật mà! Cô nương không nghe sao?
– Vậy thì ngươi dừng xe lại xuống đó xem sao!
Hắc y thiếu nữ “Dạ” một tiếng, ghì cương ngựa cho dừng lại rồi nhẹ nhàng nhảy
xuống xe tiến lên mấy bước. Quì xuống trước một vật gì xem xét một lúc rồi quay lại xe
hỏi:
– Cô nương, đó là một kẻ hậu sinh. Toàn thân nóng ran, không tìm ra thương tích.
Giọng nói trong xe vang ra:
– Vậy thì cứ mặc hắn!
Hắc y thiếu nữ ngập ngừng giây lát rồi nói thêm:
– Nhưng xem hắn không giống thường nhân.
– Thế à? Nhưng có gì không giống thường nhân?
– Kẻ hậu sinh đó dung mạo bất phàm!
Người trong kiệu cười nói:
– Tiểu Quỳnh! Ngươi bắt đầu có cách nhìn người đời như vậy từ bao giờ thế?
Hắc y thiếu nữ đỏ bừng mặt, trông chẳng khác nào ngọn hồng đăng treo trước
càng xe.
– Không phải thế…cô nương…Ý tỳ nữ là muốn cô nương xuống xem thế nào…
– Cái gì? Còn muốn ta xuống xem nữa ư?
Hắc y thiếu nữ càng bối rối:
– Không dám…nhưng cô nương xuống xem mới biết!
Trong xe lặng đi một lúc rồi giọng nói ngọt ngào trong xe lại vang lên:
– Ngươi thật khéo gợi trí