XtGem Forum catalog
Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328570

Bình chọn: 8.5.00/10/857 lượt.

:

– Phong Tứ Hải, nói nhanh!

– Nhị đệ! Tam muội! Chúng ta đành liều mạng thôi!

Ôn Phi Khanh lao ra cửa, chỉ thấy bóng trắng lóe lên, lát sau cô ta đã quay vào,

tay xách theo một người máu thịt nhầy nhụa, đứng ở bậc cửa từ đường, nét mặt lạnh

lùng nói:

– Bằng vào ba người các ngươi mà cũng dám liều mạng với ta! Nói đi!

Không có tiếng trả lời.

Ôn Phi Khanh quát lên:

– Sầm Đông Dương !

Giọng một nam nhân khàn khàn đáp:

– Ôn cô nương!

– Phong Tứ Hải sẽ không bao giờ còn nói được nữa. Ngươi trả lời đi!

Người nói giọng khàn khàn được gọi là Sầm Đông Dương hoảng sợ trả lời:

– Ôn cô nương…đó là Hầu công tử hẹn chúng tôi tới đây.

– Hầu công tử là ai?

– Là Hầu Ngọc Côn.

– À… thì ra là một tên trong Tứ Khối Ngọc! Hắn hẹn các ngươi đến Từ Thị từ

đường này làm gì?

– Hầu công tử nói có việc cần bàn với ba huynh muội chúng tôi.

– Hắn đã tới chưa?

Sầm Đông Dương đáp:

– Còn chưa đến.

– Hắn hẹn gặp các ngươi vào lúc nào?

– Tối mai.

– Các ngươi có biết chuyện gì không?

– Không. Hầu công tử còn chưa đến thì chúng tôi làm sao biết được?

Ôn Phi Khanh “Hừ” một tiếng, hỏi:

– Sầm Đông Dương, ngươi dám lừa ta sao?

– Ôn cô nương…tôi nói thật mà! Nếu không tin thì cứ chờ Hầu công tử đến hỏi thì

biết ngay…

– Ta không có thì giờ. Nhưng nếu Hầu Ngọc Côn có hẹn gặp ba huynh muội các

ngươi ở đây thì sao các ngươi lại đặt biểu trưng ngay trước cửa từ đường để không cho

người khác vào? Chẳng lẽ trong từ đường có bí mật gì sợ người ta biết?

– Ôn cô nương nói thế…Trong từ đừơng vừa bẩn lại hoang tàn như thế thì có bí

mật gì mà sợ người ta biết?

– Vậy thì để ta tìm xem trong từ đường có gì không?

– Xin cô nương cứ việc tìm.

– Tốt! Tiểu Quỳnh!

Tiểu Quỳnh “Dạ” một tiếng định đi.

Sầm Đông Dương chợt nói:

– Ôn cô nương, hãy khoan….

– Ngươi còn nói gì nữa?

Sầm Đông Dương ngập ngừng nói:

– Ôn cô nương, thật không dám giấu…Nguyên dưới thần án có một mật động,

trong đó giấu một người.

Ôn Phi Khanh ngạc nhiên hỏi:

– Người nào thế?

– Chỉ là một người bình thường.

– Nhưng hắn phải có tính danh gì chứ?

– Nói ra cô nương cũng không biết đâu, hắn tên là Trương Viễn Đình, vốn là kẻ

thuyết thoại nhân chuyên kể chuyện ở Đại Tướng Quốc Tự trong thành Khai Phong, có

ngoại hiệu là Thiết Phiến Xảo Khách.

Ôn Phi Khanh trầm ngâm nói:

– Ta chưa nghe nói đến ngừơi này…

– Vì hắn là thường nhân mà!

Ôn Phi Khanh lạnh giọng:

– Sầm Đông Dương! Ngươi chớ hòng lừa ta! Nếu hắn là người thường nhân thì can

gì mà ba ngươi đem hắn vào giấu ở đây?

– Tôi đâu dám lừa cô nương? Chỉ vì Hầu công tử cần người đó.

– Hầu Ngọc Côn cần người đó làm gì?

– Việc đó thì tôi không biết. Chờ tối mai cô nương cứ hỏi Hầu Ngọc Côn thì rõ.

– Nhưng ta chỉ hỏi ngươi!

– Quả thật là tôi không biết mà…

Ôn Phi Khanh hỏi bằng giọng đe dọa:

– Ngươi có muốn như Phong Tứ Hải không?

Sầm Đông Dương ru giọng:

– Ôn cô nương…

– Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng. Hầu Ngọc Côn cần vị Trương Viễn Đình làm gì?

Sầm Đông Dương ho khan một tiếng vội n1oi:

– Ôn cô nương…chuyện là thế này…Nghe nói Trương Viễn Đình biết rất nhiều

chuyện trên võ lâm, vì thế mà Hầu công tử muốn hỏi chuyện gì đó…

Ôn Phi Khanh hỏi:

– Hỏi chuyện gì?

– Cái đó thì quả thật tôi không biết. Cho dù cô nương có đánh chết cũng đành

chịu…

Có lẽ lần này hắn nói thật.

Ôn Phi Khanh trầm ngâm nói:

– Ta chưa biết trên giang hồ có một kỳ nhân biết những chuyện mà người khác

không biết như vậy. Hiển nhiên trong đầu chứa nhiều bí mật của võ lâm…

Sầm Đông Dương nhanh nhẩu nói:

– Vị Thiết Phiến Xảo Khách này đã hành nghề nhiều năm ở gần Đại Tướng Quốc

Tự trong thành Khai Phong và rất đông khách.

Ôn Phi Khanh chợt hỏi:

– Sầm Đông Dương, ta thấy danh đầu của Bạch Cốt Tam Sát các ngươi không thua

kém Hầu Ngọc Côn bao nhiêu. Vậy mà sao các ngươi chịu ngoan ngoãn nghe lệnh hắn

như vậy?

Sầm Đông Dương đáp:

– Việc đó đương nhiên là phải có điều kiện. Huynh muội chúng tôi giao người đó

cho Hầu Ngọc Côn. Trái lại hắn phải đổi lại vật khác.

– Vật gì vậy?

Sầm Đông Dương ngập ngừng một lát rồi hỏi:

– Ôn cô nương, người học võ chúng ta còn mong muốn cái gì khác hơn là…

Ôn Phi Khanh “À” một tiếng hỏi:

– Thì ra chuyện chia chác võ học…

– Chính thế!

Ôn Phi Khanh dừng một lúc lại hỏi:

– Các ngươi bắt được Trương Viễn Đình ở đâu?

– Ở trong Từ Thị từ đường này.

– Thế nào ngươi đã nói vị Thiết Phiến Xảo Khách đó mấy năm nay ở một nơi trong

thành Khai Phong kia mà? Làm sao ông ta chạy đến đây để bị bắt?

Sầm Đông Dương đáp:

– Tôi không biết vì lý do gì mà hắn chạy đến đây. Dù sao thì huynh muội chúng

tôi gặp hắn ở ngay trong Từ Thị từ đường này.

– Chắc rằng trước khi gặp vị đó, Hầu Ngọc Côn đã thỏa thuận với các ngươi rồi

chứ?

– Đúng thế.

Ôn Phi Khanh nhíu mày hỏi:

– Trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ?

– Ôn cô nương, nhưng đó là sự thật, chỉ là ngẫu nhiên thôi.

Ôn Phi Khanh quắc mắt nói:

– Sầm Đông Dương! Tốt nhất ngươi đừng giở trò giảo hoạt với ta.

Sầm Đông Dương hốt hoảng nói:

– Tôi đâu dám thế? Ôn cô nương, tôi đều nói thật cả…

– Nếu bắt hắn dễ thế thì sao Hầu N