
u quán nữa
không?
Cổ Tử Hư lắc đầu:
– Không! Cả hai nói xong là đi ngay. Người kia đi trước Hầu Ngọc Côn chừng một
tuần trà.
– Thôi được…Ngươi là đệ tử của môn phái nào?
Cổ Tử Hư cười gượng nghịu:
– Nói ra chỉ sợ cô nương cười, chẳng dám dấu gì cô nương, tiểu nhân chỉ là hạng
mạt lưu, chỉ học lóm được vài món võ nghệ, vĩnh viễn không hy vọng có tiền đồ…
Ôn Phi Khanh nhíu mày hỏi:
– Xem ra ta cần phải cảm tạ ngươi đã vì ta mà đưa tin…
Cổ Tử Hư cười khổ đáp:
– Không dám dấu cô nương, tiểu nhân một phần vì kính ngưỡng mà tìm đến, mặt
khác muốn cầu cô nương ra tay cho tiểu nhân một mạng!
Ôn Phi Khanh ngạc nhiên hỏi:
– Cứu mạng ngươi ư? Chẳng lẽ Hầu Ngọc Côn đã làm gì…
– Thật ra Hầu Ngọc Côn đã lấy mất của tiểu nhân nửa mạng rồi…Không hiểu sao
hắn biết được tiểu nhân nghe chuyện hắn bàn với người kia mà trước khi đi hắn điểm
vào hai chỗ huyệt đạo của tiểu nhân…
Ôn Phi Khanh ⬘à⬙ một tiếng, nhìn đối phương từ đầu đến chân hỏi:
– Hắn điểm ngươi hai huyệt đạo nào?
Cổ Tử Hư đáp:
– Kỳ Môn và Chương Môn.
Ôn Phi Khanh biến sắc hỏi:
– Thật là kẻ tâm độc thủ lạt!
– Vì thế tiểu nhân mới đến cầu cô nương.
Ôn Phi Khanh lắc đầu nói:
– Chỉ sợ hắn dùng thủ pháp độc môn.
Cổ Tử Hư mặt không còn chút máu, sợ hãi nói:
– Cô nương muốn nói rằng…
– Nếu hắn dùng thủ pháp độc môn thì dù muốn cứu ngươi, ta cũng không đủ sức.
Trử bản thân Hầu Ngọc Côn ra, chỉ sợ không ai cứu được ngươi!
Cổ Tử Hư thất thần một lúc mới run giọng nói:
– Dù sao…Cũng xin cô nương xem có phải Hầu Ngọc Côn có dùng thủ pháp độc
môn không?
Ôn Phi Khanh gật đầu:
– Để ta xem mới biết.
Nói xong đưa tay đẩy nhanh một chưởng vào ngực trái Cổ Tử Hư. Nhưng mới
chạm tay vào đã vội thu về ngay.
Cổ Tử Hư gấp giọng hỏi:
– Cô nương, thế nào?
– Đừng hỏi ta, ngươi tự vận khí thử xem!
Cổ Tử Hư y lời gấp vào một khẩu khí bỗng mặt tái mét lắc đầu nói:
– Cô nương, khí vừa đến kỳ môn là nghịch lại ngay…
Ôn Phi Khanh thở dài:
-Vậy thì không có cách nào nữa. Hắn đã dùng thủ phát độc môn.
Cổ Tử Hư buồn bã cúi đầu.
Ôn Phi Khanh không biết lấy đâu ra lòng trắc ẩn, chợt nói:
– Không phải ta không muốn cứu ngươi, chỉ là đành bất lực. Ngươi cũng là người
trong võ lâm, tất biết rõ…
Cổ Tử Hư gật đầu:
– Tiểu nhân biết. Dù thế nào cũng xin cảm tạ cô nương…
– Cái đó thì không cần. Ngươi đã mang tin đến đây tất ta phải cảm ơn ngươi. Trừ
tính mạng là ta không cứu được, ngươi có thể yêu cầu bất cứ việc gì khác.
Cổ Tử Hư lắc đầu cười khổ nói:
– Cô nương cũng biết tiểu nhân chẳng sống được mấy ngày nữa, người sắp chết
thì có cần gì? Đa tạ cô nương, tiểu nhân xin cáo từ!
Nói xong thi lễ rồi rầu rĩ quay đi.
Chợt Ôn Phi Khanh gọi lại:
– Ngươi chờ một lát!
Cổ Tử Hư quay lại hỏi.
– Cô nương còn có gì sai bảo?
Ôn Phi Khanh thở dài đáp:
– Ta không biết bá nhân, nhưng bá nhân vì ta mà chết. Aøi…cho dù nói thế nào
ngươi cũng vì ta mang tin đến, bởi thế ta không thể giương mắt nhìn ngươi chết bởi độc
thủ của Hầu Ngọc Côn. Ta còn một cách khác, tuy nhiên không dám hứa chắc.
Cổ Tử Hư vội nói:
– Đa tạ cô nương! Chỉ cần có một chút hy vọng, tiểu nhân cũng nguyện thử xem!
Nói xong vái dài một cái.
Đúng thật! Người ta ai không muốn sống? Ngay cả con sâu cái kiến còn ham sống
nữa là người!
Ôn Phi Khanh chợt hỏi:
– Ngươi biết ta có một vị bằng hữu chứ?
Cổ Tử Hư cố ghìm để khỏi run lên, vội đáp:
– Dạ, cô nương, tiểu nhân nghe Hầu Ngọc Côn nói thế.
– Vị đó cũng là người trong võ lâm, võ công rất cao cường. Ta sẽ đưa ngươi đến
gặp để xem vị đó có cứu được ngưoi không, nhưng ngươi nhớ cho kỹ ta họ Hàn chứ
không phải là họ Ôn, là Hàn Phi Phi chứ không phải là Ôn Phi Khanh, biết chưa?
Cổ Tử Hư vội đáp:
– Đa tạ cô nương, tiểu nhân biết, tiểu nhân nhớ rồi!
– Vậy hãy đi theo ta!
Nói xong dẫn Cổ Tử Hư đi vào phòng của Lý Tồn Hiếu.
Cổ Tử Hư theo sau, trên mặt hiện nét rất khó tả, như cảm kích như vui mừng, như
ngạc nhiên…
Có lẽ y chưa biết rằng vị nữ sát thủ của Hàn Tinh môn giết người không nháy mắt
vẫn động nỗi từ bi.
Đừng nói Cổ Tử Hư không biết mà chỉ sợ rằng ngay chính bản thân Ôn Phi Khanh
cũng không cắt nghĩa được hành vi của mình.
Nếu sau này nhớ lại lần đầu tiên động nỗi từ bi đó, cô ta sẽ nghĩ sao?
Đến trước cửa phòng Lý Tồn Hiếu, Ôn Phi Khanh đẩy cửa bước thẳng vào.
Tiểu Quỳnh thấy Cổ Tử Hư đi theo đưa mắt kinh dị nhìn chủ nhân nhưng không
dám hỏi.
Cổ Tử Hư lướt nhìn Lý Tồn Hiếu nằm trên giường đang ngủ thiếp, nhận ra chàng
đang bị điểm thùy huyệt.
Ôn Phi Khanh đến bên giường, ngập ngừng giây lát rồi giải huyệt đạo cho Lý Tồn
Hiếu.
Chàng lập tức tỉnh lại.
Ôn Phi Khanh ngồi xuống mép giường, cười ngọt ngào hỏi:
– Chàng ngủ ngon không?
Lý Tồn Hiếu trả lời:
– Tôi ngủ thật say. Chỉ sợ cô nương và Tiểu Quỳnh không có lúc nào để nghỉ
ngơi…
Ôn Phi Khanh vẫy tay Cổ Tử Hư bảo:
– Ngươi tới đây chào Lý gia đi!
Cổ Tử Hư y lời bước tới cúi mình nói:
– Tiểu nhân kiến quá Lý gia!
Lý Tồn Hiếu vội xua tay:
– Không dám đương, vị này là…
Ôn Phi Khanh đỡ lời:
– Hắn cũng là một vị bằng hữu trong võ lâm, bị người khác dùng thủ pháp