80s toys - Atari. I still have
Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210434

Bình chọn: 7.00/10/1043 lượt.

một tiếng, hai chưởng tiếp nhau dữ dội, Hắc y hán tử năm ngón tay tê

buốt, chân đứng không vững loạng choạng về sau.

Người trẻ tuổi thân hình cũng hơi chao đảo.

Miêu Phương Hương ngầm buông tiếng thở phào, bên khóe môi hiện một nụ cười

bí hiểm.

Hắc y hán tử định thần lại, trương mắt nhìn đối phương hậm hực nói:

– Ngươi khá lắm, chẳng ngờ dám nhúng mũi vào chuyện của ta, nhanh báo tính

danh?

Người trẻ tuổi lạnh lùng nói:

– Ta thấy không cần thiết.

Hắc y hán tử tức giận nhìn lui sau lưng người người trẻ tuổi, đanh giọng nói:

– Ta không ngờ ngươi có trợ thủ lơi hại như vậy.

Miêu Phương Hương đắc ý cười khúc khích nói:

– Đúng thì sao, ngươi làm gì được ta nào?

Hắc y hán tử mặt đỏ gay vì giận lẫn thẹn, nhổ toẹt một cái hằn học quát:

– Ngươi chờ xem.

Quát rồi thân hình nhảy tới, xong chưởng múa lên phát cưởng kình rợp không

gian chộp xuống người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi chẳng hề nao núng, tay phải xuất đơn chỉ điểm thẳng vào giữa màn

chưởng ảnh của đối phương như một chiếc dùi thép xuyên lớp ván mục chẳng chút trở

ngại.

Hắc y hán tử giật mình, biết nếu không lùi thì đối phương ăn đòn hay không còn

chưa biết, nhưng bản thân nhận một chỉ của đối phương thì nguy là chắc chắn.

Hắn thâu thế tự nhảy lùi tức giận thét lớn:

– Tiểu tử, chẳng ngờ ngươi thân thủ lợi hại đến thế, tính danh đi!

Người trẻ tuổi nhún vai nói:

– Ta nói rồi, điều này không cần thiết.

Hắc y hán tử trong lòng ấm ách, đanh mắt nhìn đối phương từ đầu đến chân cười

gằn nói:

– Được, ta thử nắn gân ngươi lần nữa xem!

Rồi định nhảy người xông tới.

Nhưng vừa đúng lúc này bên ngoài sân có tiếng người la lên.

– Sở huynh, ngừng tay!

Hắc y hán tử ngớ người, quay mặt nhìn ra ngoài mới nhận thấy ở giữa sân xuất

hiện hai người. Một người thân vận hoàng y, mắt dài mày chỉ, mặt trắn nhợt nhạt; một

người áo trắng như một nho sĩ tuấn dật phong lưu.

Hắc y hán tử chẳng nhìn người áo trắng mà trương mắt nhìn người áo vàng nói:

– Là ngươi?

Người áo vàng cười nói:

– Không sai, chính là tiểu đệ, Sở huynh vẫn khỏe chứ!

Hắc y hán tử nhìn nhanh người đi cùng với người áo vàng hỏi:

– Ngươi đến đây làm gì?

Người áo vàng cươi nói:

– Tiểu đệ vừa rồi đi bên ngoài nhìn thấy bọn “Hàn Tinh Tứ Sứ” xuất hiện ngoài

đường dáo dác như lùng sục tìm kiếm ai, qua một lúc mới quay ra khỏi trấn. Lại nghe

Sầm Đông Dương nói Sở huynh có mặt trong khách điếm này, cho nên vào báo một tin

cho Sở huynh.

Hắc y hán tử chau mày hỏi lại:

– Vào báo cho ta một tin?

Người áo vàng gật đầu nói:

– Nếu như tiểu đệ đoán không sai, ba tên nô tài “Hàn Tinh Tứ Sứ” đi báo tin, thì

có nghĩ là Ôn Thiếu Khanh chỉ ở gần đây thôi.

Hắc y hán tử mặt hơi biến sắc vội nói:

– Ngươi nên biết rằng đó hoàn toàn không phải là ta…

Người áo vàng cười kha khả nói:

– Tiểu đệ chuyện gì thì chẳng rõ, nhưng rất biết Sở huynh diễm phúc vô cùng,

khiến người ta nghe phải phát ghen!

Hắc y hán tử nghe thì giật mình biến sắc, mắt lộ hàn quang quát lớn:

– Sầm Đông Dương, ta phải bóp nát đầu ngươi ra!

Thét rồi thân hình lướt tới.

Sầm Đông Dương vội vàng nhảy người lui sau lưng người áo vàng.

Người áo vàng thân hình bất động cười cười nói:

– Sở huynh, Ôn Thiếu Khanh sắp đến, chuyện này không thể chỉ bằng lời nói

suông mà có thể giải bày rõ ràng được.

Hắc y hán tử thân pháp cực nhanh, chỉ sau một cái nhảy cả người đã ra ngoài

diềm nhà, đợi khi người áo vàng nói xong thì hắn đã nhảy vọt lên không trung.

Người áo vàng cười ha hả nói với theo:

– Xem ra chuyện này chẳng một người sai…

Rồi cứ thế cười ngất, một lúc mới thu liễm tiếng cười, cất bước đi nhanh đến gian

phòng phía bắc.

Đến trước phòng, người áo vàng chấp tay thi lễ nói:

– Dám hỏi huynh đài phải chăng họ Lý?

Người trẻ tuổi thoáng chút ngạc nhiên, mắt nhìn người áo vàng gật đầu nói:

– Không sai, tại hạ họ Lý, các hạ là…

Người áo vàng cắt ngang nói:

– Lát nữa sẽ nói, Sở Ngọc Hiên đã đi rồi, huynh đài còn chờ gì nữa?

Thì ra Hắc y hán tử vừa rồi bỏ đi chính là một trong Tứ Khôi Ngọc, Sở Ngọc

Hiên.

Người trẻ tuổi nghe vậy không hiểu nói:

– Ý các hạ là…

– Huynh đài vừa rồi không nghe ta nói, ba tên nô tài “Hàn Tinh Tứ Sứ” đi báo tin

cho Ôn Thiếu Khanh chính là vì huynh đài, chứ hoàn toàn không phải là vì Sở Ngọc

Hiên. Con người Ôn Thiếu Khanh gặp chẳng tốt gì đâu, huynh đài tốt nhất nên tránh

mặt đi thì hơn.

Người trẻ tuổi ôm quyền thi lễ nói:

– Đa tạ các hạ.

Nói rồi khoát chân bước ra khỏi phòng.

Người áo vàng chìa tay nói:

– Huynh đài, xin đi cửa sau.

Người trẻ tuổi thoáng chút do dự, rồi quay người bước đi.

Nhưng khi người trẻ tuổi vừa ra khỏi cửa sau, bỗng nghe giọng người áo vàng nói

tới:

– Huynh đài, xin theo tại hạ, có một chỗ kín đáo an toàn.

Bóng áo vàng lướt nhanh tới trước mặt người trẻ tuổi, rồi đi trước dẫn đường.

Người trẻ tuổi chẳng hề suy nghĩ, chân cứ bước đi theo.

Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương liền cùng nhau bám theo sau bọn họ

hai người.

Người áo vàng chạy phía trước dẫn đường rất nhanh, chớp mắt đã ra khỏi tiểu

trấn, trong màn đêm bốn bóng người trước sau phóng đi như bốn