
ia khôi phục thần trí!
Hà Kỉnh Chi thở dài:
– Muốn phá giải Nhiếp Hồn Đại Pháp cần phải có tâm phát phật môn thượng thừa!
Đúng là nan giải, trừ một cách do tam sư muội đã nhắc đến!
Tam nãi nãi, Trang chủ đệ tam Trang Huỳnh Phong chợt bảo:
– Muội nghĩ lại rồi, chúng ta đâu dễ gì nhờ lão trọc Thiện Nhân giúp chúng ta!
Vương Lịch bỗng kêu:
– Có một người chúng ta có thể nhờ được.
Hà Kỉnh Chi nghi hoặc:
– Ai?
Vương Lịch nói:
– Gã Vô Danh Nhân nào đó, đại sư huynh và Tam sư muội đã nghe Dương Hùng nói qua chưa?
Hà Kỉnh Chi bảo:
– Chưa nghe! Nhưng có phải là gã khi nãy đã cùng thất đại phái giao đấu với Linh Hóa?
Tam nãi nãi nôn nóng:
– Gã là ai?
Vương Lịch liền thuật cho đồng bọn nghe về chuyện Vô Danh Nhân, như đã nghe Dương Hùng thuật.
Đang thuật, Vương Lịch phải ngừng vì nghe tiếng hô hoán:
– Bẩm báo trang chủ, Đoan Mộc Qúy đã được người cứu thoát!
Hà Kỉnh Chi giật mình:
– Mau phong toa? bí đạo, không để chúng chạy thoát!
Miệng bảo, Hà Kỉnh Chi và Vương Lịch, Tam nãi nãi vội chạy vào bí đạo!
Nhưng có tiếng bẩm báo khác làm họ giận dữ:
– Lối xuất nhập ở ngoài đã bị khai mở! Đoan Mộc Qúy và người cứu y đã thoát!
Hà Kỉnh Chi phẫn nộ:.
– Đuổi theo! Mau!
Vút! Vút! Vút!
oOo Đặt lão Đoan Mộc nằm khuất sau một tảng đá, Tiểu Thiên vừa gỡ bỏ vuông lụa che mặt vừa hạ thấp giọng nói với lão:
– Tiền bối thử nhìn tại hạ xem còn nhớ không?
Lão Đoan Mộc trợn mắt nhìn Tiểu Thiên, đầu gật vài lượt như đã nhận ra!
Tiểu Thiên nghiêm giọng:
– Tại hạ sẽ giải khai á huyệt cho tiền bối, nhưng tiền bối phải hứa là sẽ không kêu lên. Bọn Hà Kỉnh Chi nhất định sẽ phát hiện!
Lão Đoan Mộc lại gật đầu. Nhưng đến khi được Tiểu Thiên giải huyệt, lão chợt bảo:
– Ngươi cứu ta, ta biết! Cách đây ít lâu ngươi đã vào ngục và suýt bị bọn chúng phát hiện như thế nào, ta nhớ. Nhưng muốn gì thì muốn, nếu ngươi muốn tra hỏi ta về Ngũ Hành Bang, ta cũng sẽ không nói gì, như đối với bọn Tam Trang vậy!
Ngay khi nảy ra ý định cứu lão, Tiểu Thiên đã lường trước phản ứng này.
Vì thế, cứ để lão nói xong, Tiểu Thiên mới chậm rãi lên tiếng:
– Không như Tam Trang hoặc bất luận ai khác, họ chỉ quan tâm đến tuyệt học Càn Khôn của Ngũ Hành Bang. Tại hạ hoàn toàn không quan tâm đến điều đó!
Lão Đoan Mộc tỏ ra nghi hoặc:
– Ngươi cứu ta nhất định phải có dụng ý, ngươi quan tâm điều gì?
Tiểu Thiên cười nhẹ:
– Giả như tiến bối là ai? Tại hạ cũng nên biết người được tại hạ cứu là ai, đúng không?
Lão cười lạt:
– Ta, nam tử hán đại trượng phu, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Đoan Mộc Qúy này ngại gì không dám xưng danh! Nhưng vẫn có câu:
ngọt mật chết ruồi. Ngươi đừng tưởng làm như thế sẽ khiến ta cảm kích và sau đó dùng thân tình làm ta lay chuyển! Ngươi lầm rồi!
Tiểu Thiên vẫn tỏ ra ung dung:
– Lầm hay không, hoặc ai sẽ là người lầm lẫn, tự tiền bối sau này sẽ hiểu! Phần tại hạ, như tại hạ nghe được, tiến bối trước khi bị giam vốn là Đường chủ Mộc Hành Đường. Điều này đúng hay sai?
Đoan Mộc Qúy bật ra tiếng “hừ” lạnh:
– Cuối cùng ngươi cũng để lộ chân tướng. Hừ! Vì biết ta là Đường chủ Mộc Hành Đường nên ngươi mới cứu, dụng ý của ngươi nào khác gì bọn Tam Trang?
Tiểu Thiên trầm giọng:
– Như vậy, nếu tại hạ bảo tại hạ cứu tiền bối vì tiền bối là người duy nhất có thần trí hãy còn tỉnh táo trong số những người bị giam giữ, có lẽ tiền bối vẫn không tin?
Lão Đoan Mộc vẫn giữ nguyên thái độ nghi kỵ:
– Ta tin chứ, sao lại không? Vì ngươi còn biết hỏi ai nếu không hỏi ta, khi họ, tất cả đều bị hại bởi Nhiếp Hồn Đại Pháp!
Tiểu Thiên giật mình:
– Nhiếp Hồn Đại Pháp? Vậy là do Tam Trang hạ thủ?
– Hừ! Ngươi đã biết rồi càng tốt! Vẫn hay hơn là biết nhưng vẫn hỏi, ra vẻ không biết gì!
Tiểu Thiên vẫn ở trong tâm trạng hoang mang và lời nói cứ như là tự nói cho chính bản thân nghe:
– Họ có nói, muốn làm lão Cuồng tỉnh lại dù chỉ là một lúc ngắn ngủi cần phải hoá giải Nhiếp Hồn Đại Pháp. Hóa ra lão Cuồng mà họ đề cập chính là một trong những nhân vật Ngũ Hành Bang đang bị giam giữ!
Đoan Mộc Qúy chợt lên tiếng:
– Ngươi lầm! Bằng hữu của ta tuy có bị Nhiếp Hồn Đại Pháp làm cho mê muội nhưng đến mức Cuồng thì chưa!
Tiểu Thiên lập tức tranh biện với lão Đoan Mộc:
– Vậy người lầm phải là tiền bối! Chính tai tại hạ nghe Vương Lịch nói như vậy!
– Ngươi lầm! Ta là người trong cuộc đương nhiên phải biết rõ hơn ngươi! Hoặc giả, có một lão Cuồng thật, nhất định lão Cuồng đó không phải là người của bổn bang!
– Sao lại không? Vương Lịch còn bảo, từ người này Hà Kỉnh Chi đã lấy được tâm pháp Càn Khôn phần hạ!
Đoan Mộc Qúy kinh hoảng:
– Phần hạ của Tâm pháp Càn Khôn? Ngươi nghe không lầm chứ?
Tiểu Thiên mơ hồ hiểu:
– Không lầm đâu! Phải chăng tiền bối đã biết ai trong quý bang là người được họ gọi là lão Cuồng?
Đoan Mộc Qúy bỗng đứng dậy:
– Súc sinh! Hà Kỉnh Chi đúng là một kẻ súc sinh! Đừng ngăn ta! Ta phải tìm y, giết y mới hả giận!
Vừa quát vừa gào, thái độ của Đoan Mộc Qúy làm cho Tiểu Thiên dù đã ngăn được lão vẫn phải nơm nớp lo sợ bọn Tam Trang xuất hiện.
Nhưng sợ cũng vô ích, ngay phía chân núi lập tức có tiếng người