
ư?”Syaoran im lặng. Anh biết con người đứng trước mặt anh đây không phải là người xấu. Nhưng người này lại muốn chiếm ngôi vua. Hắn dùng mọi thủ đoạn để được trao cho ngôi báu, và việc dễ thấy hắn làm nhất là lúc nào hắn cũng nghe lời cái kẻ mà hắn gọi là “phụ vương”, nghe lời răm rắp, và thực hiện không sai một chi tiết. Mục đích chính của hắn là được phụ vương yêu quý, tin tưởng và trao cho ngôi vua. Để được như vậy, ngay cả giết người, hắn cũng không từ. Hắn thường nói, hắn muốn làm vua để mang hạnh phúc cho mọi người. Đó là cách mà hắn luôn tự biện 0minh cho việc làm của mình.Syaoran thở dài. Anh lặng lẽ nói:“Tôi chỉ muốn biết, tại sao chúng ta lại phải giết cả một gia tộc khi mà chính chúng ta cũng không biết tại sao lại phải giết họ, thưa thái tử Eriol?”Eriol trừng mắt nhìn Syaoran :“Tại sao à? Chắc cậu đã biết lý do phải giêt dòng họ Kinomoto, đúng không? Mà Kinomoto và Daidouji là hai gia tộc song song tồn tại, thiếu một thì kẻ kia sẽ không đứng vững, cũng giống như dòng họ Hiragizawa và Li vậy thôi. Muốn tiêu diệt Kinomoto thì phải tiêu diệt hết Daidouji. Cậu có hiểu không?”“Không. Tôi chẳng hiểu gì cả” – Syaoran trả lời – “Nhưng dù vì lí do gì thì tôi cũng chỉ tiêu diệt Kinomoto. Tôi sẽ tiêu diệt sạch sẽ dòng họ ấy nhưng không động đến một sợi tóc của những người mang họ Daidouji.”“Tại sao?”“Đừng hỏi tại sao, đơn giản vì tôi có thù với gia tộc Kinomoto” – Syaoran thản nhiên nói – “Hơn nữa tôi đã thề với mẹ tôi sẽ giết hết gia tộc Kinomoto, nên tôi phải giết. Còn gia tộc Daidouji thì…. Rất tiếc là tôi đã có một lời thề sẽ không giết bất kì ai khi mà tôi không biết lí do chính đáng.”Eriol im lặng nhìn Syaoran . Tuy là quan hệ thái tử và cận vệ, nhưng từ lâu, Eriol coi Syaoran như bạn bè. Eriol hiểu, Syaoran rất coi trọng lời thề của mình, nhiều khi coi trọng một cách ngu ngốc. Nhưng Syaoran đã thề nhất định sẽ làm, chưa bao giờ Eriol thấy Syaoran phản bội lời thề của mình. Nghĩ vậy, Eriol dằn giọng:“Thôi được, nếu cậu đã nói thế. Vậy thì, CHÍNH TAY TÔI SẼ LÀM, CHÍNH TAY TÔI SẼ GIẾT HẾT GIA TỘC DAIDOUJI. Cậu cứ ở đấy mà trung thành với lời thề ngu ngốc của cậu đi.”Syaoran đứng im nhìn vị thái tử. Anh biết rằng Eriol đã quyết định điều gì thì khó mà thay đổi được, nhất là khi việc đó có liên quan đến ngôi vua của hắn. Chẳng còn cách nào khác, Syaoran chỉ còn biết lui ra, thầm cầu mong cho cái gia tộc Daidouji đó sẽ có một cái chết êm đềm, ít đau đớn mà thôi. Và suy nghĩ về gia tộc Kinomoto lại ập về, chiếm hữu lấy tâm trí anh. [THIÊN ĐƯỜNG VÀ HẠNH PHÚC'> CHƯƠNG 5Đã hơn hai tháng trôi qua kể từ ngày Sakura và Tomoyo vô tình gặp gỡ với Syaoran. Tuần trước, Sonomi đã trở về nhà và tuyên bố cần một trong hai cô gái đi theo giúp đỡ mình trong chuyên buôn bán lớn này. Sakura rất muốn được đi, và Tomoyo cũng không muốn ở nhà một mình. Sau một vài lời năn nỉ của cả Sakura lẫn Tomoyo, Sonomi quyết định mang theo cả hai cô con gái. Nhưng thật không may cho Sakura, đúng vào hôm trưỡc ngày lên đường, cô bị ngã và trât khớp. Điều này ảnh hưởng ít nhiều đến viêc đi lại của Sakura. Do chuyến hàng không thể chậm trễ, Sonomi đành để Sakura ở lại nhà cho người quản gia Wei chăm sóc, đưa Tomoyo đi cùng mình và dặn sẽ vắng nhà trong một thời gian dài.Sonomi và Tomoyo đã rời nhà được gần một tuần. Dưới sự chăm sóc của ông Wei, một người làm lâu năm trong nhà Daidouji, chân của Sakura đã nhanh chóng bình phục. Từ khi Tomoyo đi, Sakura cảm thấy rất cô đơn khi mà ngày nào, làm việc gì cũng làm một mình. Cô đã quen với sự có mặt của Tomoyo, vì thế khi thiếu vắng Tomoyo, Sakura cảm thấy như mình vừa mất mộtcái gì đó. để giải toả tâm trạng, dù trời đang rất lạnh, Sakura vớ lấy một chiếc áo ấm và mở cửa bước ra ngoài.Trời đang ở vào thời kì lạnh nhất của mùa đông. Mùa đông nước Clow không giống như ở các nước khác, nó lạnh hơn nhièu. Khi mùa đông tới, hầu như người ta không ra đường. Chỉ có vài bóng người lác đác, bước vội trên hè phố. Tuyết rơi rất nhiều. Mọi cảnh vật đều bị biến thành màu trắng của tuyết. Tuyết phủ khắp nơi, làm trắng những cành cây, biến những bông hoa đông sẫm màu thành màu trắng tinh khiết. Mùa đông được coi là mùa nhàn rỗi của mọi người. Vào những ngày giá lạnh, ngươì ta chỉ có ở trong nhà ngủ và ăn uống. Những hàng quán ế ẩm khi đông đến. Tuy nhiên, không phải ai cũng được nghỉ ngơ. Các nhà buôn vẫn làm việc bình thường (mẹ Tomoyo là một ví dụ). Và còn những quý tộc, binh lính cũng vẫn quần quật làm việc giữa trời giá lạnh.Syaoran sau một ngày chiến đấu với 1 đống công việc chồng chất, anh mệt nhoài bước vào một quán ăn nhỏ ở ven đường treo biển: “Quán ăn Rika”. Quán ăn được bố trí sơ sài với những chiếc bàn đã cũ, nền nhà mục ra thành từng mảng. Syaoran chậc lưỡi, ngồi xuống chiếc bàn gần cửa sổ, nơi có thể quan sát cả bên ngoàn lẫn bên trong. Syaoran đặt ly cà phê mới gọi xuống, ngồi nhìn những người thực khách trong quán. Anh đưa mắt qua những người đang ngồi khép nép co ro vào nhau, run rẩy vì lạnh. Lại có những kẻ mình thâm tím nhưng ra vẻ anh hùng rằng “ta đây không biết rét lạnh là gì”. Syaoran cườ