XtGem Forum catalog
Thiên hạ hoan ca

Thiên hạ hoan ca

Tác giả: Kiều Gia Tiểu Kiều

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325904

Bình chọn: 9.5.00/10/590 lượt.

càng ngày càngđẹp, ta xem chừng hai năm nữa, có thể vượt qua Lưu Dục sư thúc tổ .”

“Thật đẹp mắt sao?” Bảo Thù được sư phụ khen, vui vẻ nhướn mày “Từ nhỏ đến lớn, trên núi tiểu yêu tinh phần lớn không ai thèm để ý đến ta, ai cũng nói ta chỉ là một con heo mập, lại xấu xí lại ngốc làm mất mặt yêu tộc.”

Li Diên thân hình hơi khựng lại, nhìn nàng ánh mắt chờ mong, tim khẽ đau: “Trong mắt sư phụ trong, chỉ có hai nữ nhân xinh đẹp nhất, trong đó một người chính là Thù Nhi.”

“Vậy người kia là ai?” Tiêu Bảo Thù tò mò nháy mắt mấy cái.

Li Diên ngẩn người, Bảo Thù tiếp tục nháy mắt: “Là Diệu Ca cô nương đi?”

“Khụ. . . . . .” Li Diên lấy tay che miệng thanh ho khan hai tiếng, trên khuôn mặ ttrắng nõn nổi lên hai tầng đỏ ửng, Bảo Thù trước giờ chưa từng thấy sư phụ mình lộ ra vẻ mặt này qua, càng thêm tò mò:

“Sư phụ chung thân không lập gia đình, có phải hay không đợi thêm vị Diệu Ca cô nương làm sư nương của chúng ta?”

Li Diên cau mày cắn môi rồi khẽ cười gian một tiếng, nheo lại mắt phượng nhìn nàng: “Có muốn gả cho Tiểu Dạ Vi không?”

Lần này đến phiên Bảo Thù ho khan. Một lát sau, đỏ mặt trừng mắt nhìn hắn một cái: “Sư phụ, ngài đừng đánh trống lảng được không? Chúng ta đang nói chuyện của ngài, nhắc tới Nhị sư huynh làm gì?”

“Chuyện riêng của sư phụ có thể tùy tiện lấy ra nói sao?”

“Là sư phụ nói trươc sao lại đổ lên đầu ta?”

“Tốt lắm, muốn biết chuyện riêng của ta hay là muốn gả cho Tiểu Dạ Vi, con tùy tiện chọn một cái đi.”

“Cái này căn bản là hai chuyện khác nhau, sư phụ, ngài thật là! Không muốn nói thì thôi, con cũng chẳng muốn biết.”

Hai thầy trò ngươi một câu ta một câu, đấu nhau hoan thiên hỉ địa, Minh Quân cùng Lưu Dục thiên quân đứng kề vai nhau ở bậc thang cao hơn, đem hết thảy thu hết vào mắt.

Minh Quân không buồn không vui đem tầm mắt chuyển lên mây đen trên đầu, mấy trăm con minh nha bay xuyên qua mây, phát ra tiếng kêu hỗn tạp mà âm chí, cộng thêm chiếc bóng trải dài dưới đất nhìn vô cùng quỷ dị.

“Tu gia.” Lưu Dục nhàn nhạt mở miệng.

“Ở.” Minh Quân hồi thần, rủ xuống con mắt cung kính nói.

“Bản quân sáng sớm liền báo cho ngươi, muốn thay đổi mệnh số người khác, chỉ có thể hoãn thời gian lại mà thôi, chuyện nên phát sinh vẫn sẽ phát sinh, hơn nữa, trả giá cao hơn nhiều. . . . . .”

Minh Quân đạm nói: “Hoặc giả, muốn đổi mệnh là dùng mạng của chúng mà đổi.”

Lưu Dục Tú mày chau lại: “Bản quân chỉ sợ, ngày đó ngươi tới Vân Hải Tuyết Vực nhờ ta giúp đở, bởi vì ta chi cố, sẽ gây thành tai kiếp lớn hơn.”

Minh Quân nhắm mắt, hồi lâu, nói: “Là chúng ta liên lụy sư thúc tổ.”

Lưu Dục lắc nhẹ tay, thở dài nói: “Thiên giới cùng bản quân không liên quan, chúng sinh chết sống hơn cùng bản quân không liên quan. Ngày đó không cưỡng được vợ, mới quản này cái cọc nhàn sự, không nghĩ tới, này nhàn sự trông nom thành thuộc bổn phận. Sợ chỉ rằng trận hạo kiếp này bởi vì ta mà có, ta cũng vô lực hóa giải. . . . . .”

Hắn dừng lại, bởi vì nghe được quen thuộc tiếng bước chân sau lưng.

Quỷ cô nương “Rắc rắc” cắn một cái quả táo, đi lên trước đá Lưu Dục một cước: “Ta nói các ngươi có phiền hay không kia, hôm nay tốt đẹp là thế, coi như biết tương lai xảy ra chuyện gì thì đó cũng là chuyện tương lai, hiện tại suy nghĩ làm cái rắm!”

Minh Quân nhắm mắt khom người: “Sư nương dạy phải.”

Lưu Dục đang định nói chuyện thì Quỷ cô nương hung tợn cầm cổ áo hắn kéo đi vào trong điện.

“Tu gia, thay vì nghe hắn nói nhảm, còn không bằng mau chuẩn bị hôn lễ đi. Mặc dù cả hai đều không phải là ruột thịt cángươi, nhưng thế nào ngươi cũng coi như nửa vú nuôi, nhanh cùng Li Diên hảo hảo thương lượng sớm định ra hôn lễ!”

“Sư nương nói phải.”

Minh Quân lau mồ hôi, hướng Lưu Dục quăng đi ánh mắt thương xót, có được người vợ như thế, làm chồng còn có gì cần đòi hỏi. . . . . .

Dạ tiệc bắt đầu sau, dưới cường đại sát khí của Minh Hậu, Tiêu Bảo Thù mặc dù ngồi bên người ở Li Diên vẫn có cảm giác như đứng đống lửa, đống than. Chủ khách khác biệt, Dạ Vi ưu nhã thong dong ở ngồi đối diện, thỉnh thoảng nhìn nàng gật đầu mỉm cười.

Ngay khi mở tiệc là hắn đến nhưng Dung Hoan vẫn chưa thấy tới.

Bảo Thù không yên lòng, nhét hai quả bồ đào vào miệng, nhất thời chua tới nhe răng méo miệng, tiện tay cầm chén rượu bằng vàng chiếc kỷ trà bằng bạch ngọc uống hết.

Chờ Li Diên phát hiện ra thì một chén Tiêu Hồn Tửu đã thấy đáy.

Bảo Thù liếm liếm môi, thân mật khoác tay Li Diên, làm nũng nói: “Sư phụ, rượu này uống ngon thật, một ít cũng không cay, còn ngọt nữa , ta có thể uống thêm một chén nữa không?

Li Diên đối với một cung tỳ thị rượu đích bên cạnh khoát tay, lại đem một quả mật đào tới khóe miệng Bảo Thù: “Tiểu cô nương nên ăn nhiều trái cây cho đẹp, học đại nhân uống rượu làm gì?”

Đầu bỗng dưng có chút chóng mặt, nàng cắn mật đào, đem mặt đặt trên bả vai Li Diên , nhẹ giọng lầm bầm: “Sư phụ thật nhỏ mọn, không phải là vài hớp rượu sao, hết bao nhiêu vàng? Bổn đại gia là có tiền!”

Li Diên dở khóc dở cười, nhéo khuôn mặt so với mật đào còn non hơn của nàng, cũng không nói tiếp.

Bảo Thù phồng mũi, cũng đưa tay nhéo m