
ộc trong người lại có thể sinh ra một hài tử chín mạng . . . . .
Làm gia tộc tuyệt chủng, tuy đã 7000 năm trôi qua, nhưng đó vẫn là nỗi đau khó phia trong tim hắn . . . .
Cho nên trong một khắc hắn đang xuống tay thì lại do dự, mà Vô Cửu đánh cuộc đúng là mình không đành lòng, bỏ qua thời cơ, còn phải lại chờ năm trăm năm sau . . . . . . Trừ lần đó ra, chính là thừa dịp nàng đẻ thể hư sức kiệt, hắn sẽ phải tự thân động thủ. . . . . .
Ngay cả mình thân tôn nhi cũng giết sao?
Lưu Dục nâng trán cười khổ, cái gì gọi là đem đá tự đập vào chân mình, hắn lần ngay coi như là lĩnh ngộ được.
Đang suy nghĩ, Quỷ cô nương hung hăng đạp Dung Hoan một cước: “Ngươi đồ ngốc này, mau nhìn Nhị sư huynh của ngươi mà học hỏi đi! Nhìn xem nhân gia Minh Quân người ta, còn trẻ như vậy mà đã có thể ẵm cháu tai, lão nương ta sinh ngươi đã mấy nghìn năm rồi mà còn không biết còn phải chờ thêm mấy nghìn năm nữa mới được bồng cháu đây?”
Dung Hoan ngớ ngẩn nửa ngày rồi mờ mịt ngẩng đầu lên: “Mẹ, thật ra thì đứa bé kia. . . . . .”
“Hoan Nhi, “ Lưu Dục đứt lời của hắn, trầm giọng nói, “Ngươi còn chưa nói, vì sao ngươi lại viết thư cho Doãn Tiêu?”
Dung Hoan nháy mắt hồi hồn, phát giác mình suýt nữa nói lộ miệng, trái tim nhảy lên như đánh trống, há mồm hỏi: “Ai là Doãn Tiêu?”
Lưu Dục thoáng ngẩn ra, giải thích: “Cha của Bảo Thù.”
“Cha, hắn tên là Tiêu Doãn.” Dung Hoan cố buông lỏng người rồi nhún vai một cái, ”Là Nhị sư huynh bảo ta viết, hắn nói sư phụ và cha đem Vô Cửu đi, lại lo tiểu sư muội khi tinhrlaij sẽ hò đồ nên bảo ta viết một phong thư gửi cho Tiêu bá phụ, lấy danh nghĩa của hài nhi mới hắn tới Lanh Hoa sơn thăm tiểu sư muội.”
. . . . . .
Thiên giới, trong Bích Tiêu Điện.
“Lá thư này thật sự do Dung Hoan gửi đi? Ngươi chắc chắn?” Mặc Hằng nhỏ giọng hỏi lại một lần nữa..
“Đúng vậy.” Một thanh âm không chút cảm xúc trả lời.
Sau khi người nọ rời đi, Mặc Hằng đang đi đi lại lại trong điện thì nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng, mới xoay người nói: “Liệt nhi, ngươi cảm thấy trong hai người bọn họ, ai mới là Ma Thần chuyển thế?”
“Bẩm phụ hoàng, hài nhi cho là Dạ Vi.” Chắp tay lãnh đạm nói.
“A? Nói một chút xem.”
“Minh Quân thật thật giả giả, không thể tin, đó là điều thứ nhất; Lưu Dục bo bo giữ mình, quả quyết sẽ không tự tìm phiền toái, đó là điều thứ hai; Dung Hoan thiên tư có thừa nhưng lòng dạ lại thiếu, đó là điều thứ ba; Dạ Vi sâu không lường được, tất thành họa lớn, đó là điều thứ tư.”
Mặc Hằng lắc đầu: “Liệt Nhi, mọi việc chớ để chỉ nhìn mặt ngoài, thường thường điều không có khả năng nhất, lại càng có thể. Lưu Dục xưa nay tự phụ hơn người, ở trong mắt của hắn mà nói thì không hề có chuyện gì gọi là phiền toái, hơn nữa năm đó nếu không phải là hắn . . . . “
“Muốn diệt trừ Lưu Dục, cũng không phải là việc khó.” Hân Liệt hờ hững mở miệng, “Hơn nữa, không cần phụ hoàng ngài tự thân động thủ, đã có người làm thay rồi, chúng ta chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được. Vả lại cho dù Dung Hoan sư đệ có phải là Ma Thần chuyển thế, ván cờ này, hai cha con bọn họ không còn đường lui nữa rồi.”
Mặc Hằng tán dương gật đầu một cái, cười nói: “Ngươi quả nhiên thông minh.”
Hân Liệt hạ mắt nói: “Đều nhờ phụ hoàng dạy dỗ, nếu muốn thái bình thịnh thế, phải trả giá thật lớn, phải có điều dứt bỏ, đó mới là hành động của đại trượng phu.”
Rời khỏi thần điện, Hân Liệt đứng trên mây, nhìn thật lâu về phía chân trời.
Người ở tại thần giới, nhưng tâm của hắn ở nơi nào? Có thật là Ma Thần kiếp này, nhất định sẽ họa loạn trời đất?
Tám trăm năm, hắn ở Thiên giới trông coi thương sinh, vì nhân gian mang đến ánh sáng và hơi ấm, có từng một lần cảm thấy cô đơn? Hăn không biết, mà cũng không có lựa chọn khác để chọn. . . . . . Vô Cửu điên rồi. . . . . . Thế nhưng hắn lại hâm mộ một người điên. . . . . . Có phải hắn so kẻ điên còn điên hơn . . . . . .
“Biểu ca, ngài đứng ở nơi này nhìn gì vậy?”
Hân Liệt khẽ liếc mắt, Bích Ngưng nhẹ nhàng đi đến, hành lễ, cười nói, “Mới vừa bồi cô đánh cờ, Thiên nô đi vào bẩm báo nói ngài hồi cung rồi, cô bảo ta đến bồi ngài trò chuyện.”
“Bản quân nghĩ một mình yên lặng.” Hân Liệt quay đầu, lạnh lùng nói.
Bích Ngưng cắn cắn môi, tiến lên một bước: “Bởi vì Thần Ma Cửu Hoàng, ngài cùng Thương Kiệt thái tử tỷ thí bị lùi lại một tháng, đến lúc đó. . . . . . chuyện đính hôn . . . . . .”
Hân Liệt liếc nàng một cái: ”Ngươi muốn nói gì?”
“Cô đã nói cho ta biết, Bảo Thù hẳn là nữ nhi của Li Diên Thượng Thần, nàng và ngài giống nhau, đều là tôn quý viễn cổ thần tộc hậu duệ. . . . . . Ta biết, người trong lòng biểu ca là nàng. . . . . . Mà ta thích. . . . . .”
“Dung Hoan sư đệ.”
“Ngài. . . . . . Ngài làm sao biết?”
“. . . . . .”
Chuyện dưỡng thai bị bàn tán xôn xao, hắn coi như là người bị cắm sừng đội trên đầu, hắn muốn không biết cũng khó khăn.
Bích Ngưng hai má ửng hồng: “Lúc trước ta ghét Bảo Thù, là hoài nghi nàng. . . . . . Nhưng mà bây giờ không sao . . . biểu ca, phụ vương ta hiểu rõ ta nhất, chỉ cần hai người chúng ta cùng phản đối, hôn sự này . . . . . .”
“Yêu ngươi là một chuyện, gia t