
đình ta, nếu như chúng ta may mắn thì không chừng có thể tìm thấy một hai vò rượu Nữ Nhi Hồng mà lúc cô cô của ta xuất giá để lại.
Hứng thú của nàng rất cao nhưng hắn vẫn chẳng có phản ứng . Nàng tiến tới kéo tay hắn – cánh tay cầm đao.
Không ai có thể đụng đến cánh tay đó.
Ngón tay thanh mảnh xinh đẹp của nàng vừa mới đụng vào cánh tay tay đấy liền đột nhiên cảm thấy một sự chấn động kì lạ cực mạnh.
Sức mạnh của sự chấn động này rốt cuộc đã khiến cả người nàng bị bật ra.
Nàng muốn đứng lại nhưng đứng cũng không vững nổi , cuối cùng ngã sâng soài trên mặt đất, ngã rất mạnh!
Lần này nàng lại không gào lên bởi vì khóe mắt nàng đã đỏ hoe, giọng nói đã nghẹn ngào:
– Ta chẳng qua chỉ muốn làm bạn với ngươi thôi, muốn làm cho ngươi chút chuyện mà thôi, ngươi hà tất phải đối xử với ta như thế.
Nàng dụi dụi mắt có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể khóc òa lên.
Nàng xem ra giống như một cô gái bé bỏng, đã đáng thương, lại còn đáng yêu.
Phó Hồng Tuyết không nhìn nàng, tuyệt không hề nhìn, đến một lần cũng không nhìn, chỉ lạnh lùng nói:
– Dậy đi, trong cỏ có rắn đấy.
Nghê Tuệ càng tủi thân:
– Ta toàn thân xương cốt đều sắp rã ra rồi, ngươi kêu ta làm sao mà đứng lên đây.
Trên khuôn mặt trắng nhợt của Phó Hồng Tuyết vẫn hoàn toàn chẳng có chút cảm xúc gì, nhưng người hắn thì đã bước sang qua bên này.
Hắn biết râ sức mạnh vừa phát ra của hắn .
Đó không hẳn hoàn toàn là từ cánh tay phát ra, tay của hắn dính với đao, và từ trên đao cũng có sức mạnh giống thế phát ra.
Thanh đao này ở trong tay hắn bản thân vốn dường như cũng có sinh mệnh.
Có sinh mệnh, chính là có sức mạnh.
Sức mạnh tiềm ẩn của sinh mệnh.
Thứ sức mạnh này dường như giống như với cái gọi là – kiếm khí , đó là thứ mà không sức mạnh nào bẻ gãy được .
Hắn thực sự không nên dùng sức mạnh đó để đối phó với nàng!
Nghê Tuệ cuộn người lại trên cỏ, dứt khoát dùng hai tay bịt mặt.
Phó Hồng Tuyết chịu không nổi đưa tay ra kéo nàng – cánh tay đưa ra đương nhiên là cánh tay không cầm đao.
Nàng không kháng cự, cũng không rụt lại.
Tay nàng mềm mại mà ấm áp.
Phó Hồng Tuyết đã rất lâu rất lâu rồi chưa từng tiếp xúc qua tay con gái.
Hắn kiềm nén dục vọng của bản thân dường như cũng giống hệt như tất thảy những nhà tu hành khổ hạnh trên thế gian này.
Nhưng hắn lại là một người đàn ông, hơn nữa lại chưa hề già.
Nàng thuận theo đó mà đứng dậy, khẽ rên rỉ . Hắn đang nghĩ là đỡ nàng đứng vững, ngờ đâu cả người nàng đều đã ngả vào ngực hắn.
Người nàng càng ấm áp, càng mềm mại.
Hắn thậm chí đã có thể cảm thấy tim mình đang đập, nàng đương nhiên cũng có thể cảm thấy được.
Điều kì lạ là cũng cùng trong chớp mắt đó hắn bỗng nhiên lại có một cảm giác rất kì lạ.
Hắn đột nhiên ngửi thấy có mùi sát khí.
Ngay trong lúc đó, nàng đã rút ra một thanh đao.
Một thanh đao dài bảy tấc, một đao muốn lấy mạng, đâm xuyên qua dưới nách hắn.
Khuôn mặt nàng xem ra vẫn giống như một cô gái bé bỏng, nhưng cách nàng ra tay lại độc ác như một con rắn độc lão đời.
Chỉ đáng tiếc nhát đao này của nàng lại đã đâm vào không khí.
Người Phó Hồng Tuyết đột nhiên thụt lại, mũi đao râ ràng lẽ ra đã phải đâm vào máu thịt hắn chẳng qua lại chỉ mới xoẹt nhẹ qua làn da ngoài!
Cũng chính trong nháy mắt đó, khi nàng phát giác ra đao của mình đã trượt rồi, người nàng nhảy vọt lên giống như một con rắn độc mà bất cứ lúc nào cũng có thể đột nhiên từ trong đám cỏ phóng ra .
Thân người của nàng vừa phóng lên, đã uốn người lộn vòng trên không trung.
Một vòng, lại một vòng, mũi bàn chân của nàng đã chạm mái hiên của ngôi đình sáu góc.
Chân đang có sÎn lực, người lại lộn phóng ra, lập tức nàng đã ở trên ngọn cây xa ngòai năm trượng.
Nàng vốn vẫn muốn chạy xa hơn một chút nhưng Phó Hồng Tuyết lại không hề đuổi theo, nàng cũng không chạy nữa, dùng một bàn chân đứng một cách rất nhẹ nhàng trên cành cây, lại vẫn còn có thể chửi người ta.
Khinh công của nàng thực sự rất cao, kiểu cách nàng chửi người khác càng cao.
– Ta bây giờ mới biết người đàn bà trứơc kia của ngươi vì sao lại muốn rời bỏ ngươi, bởi vì ngươi vốn không phải là đàn ông, ngươi chẳng những ở chân có tật mà ở trong tim cũng có bệnh.
Nàng chửi không hề thô tục nhưng mỗi một từ nàng nói ra đều giống như một mũi kim đâm vào tim Phó Hồng Tuyết.
Trên khuôn mặt trắng nhợt của Phó Hồng Tuyết đột nhiên hiện lên một vầng đỏ rất kì lạ, tay hắn đã siết chặt.
Hắn có vẻ như đã nhịn không nổi , hắn muốn phát đao.
Nhưng hắn lại chẳng hề động đậy bởi vì hắn đột nhiên hiểu ra nỗi đau trong tim mình, không hề mãnh liệt như trong tưởng tượng.
Nỗi đau của hắn vốn giống như vết đóng dấu in trên mình của trâu ngựa. vĩnh viÔn sẽ luôn đậm râ!
Mỗi một nụ cười, mỗi một giọt nước mắt, mỗi một chút chân tình, mỗi một lời nói dối của nàng, đều đã in đậm trong tim hắn.
Nhưng hắn đã luôn trốn tránh được điều đấy.
Cho đến giây phút hắn nhìn thấy Minh Nguyệt Tâm , tất cả những đau khổ trong kí ức mà hắn đang trốn tránh lại đều sống lại hiện về trước mắt hắn.
Tất cả sự đả kích mà hắn phải chịu đựng trong khoảnh khắc đó tuyệt không có bất kì ai có thể