Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao – Cổ Long

Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325713

Bình chọn: 8.5.00/10/571 lượt.

tưởng tượng được.

Điều càng khiến khiến hắn không ngờ tới đó là từ sau lần bị đả kích đó, nỗi đau của hắn ngược lại đã nhạt đi, một nỗi đau khổ mà đến nghĩ cũng không dám nghĩ tới bây giờ đã trở nên có thể chịu đựng được.

– Nỗi đau trong lòng người có lúc giống như một vết thương đã lóet miệng, người càng không động đến nó, nó càng loét sâu hơn, nhưng người nếu như dám đâm cho nó một dao, khiến nó chảy mủ chảy máu nó ngược lại không chừng lại có thể se miệng.

Lúc Phó Hồng Tuyết ngẩng đầu lên đã hoàn toàn lấy lại được sự tĩnh lặng.

Nghê Tuệ vẫn đang ở trên cành cây kinh hãi nhìn hắn, hắn không phát đao chẳng qua chỉ dửng dưng nói ba chữ:

– Cô đi đi!

Lần này Nghê Tuệ thật sự nghe lời, nàng đi thật nhanh.

ánh mặt trời ngả về phía Tây, đình sáu góc đã có bóng.

Phó Hồng Tuyết không cử động, đến tư thế cũng không đổi.

Bóng đã dài, càng dài.

Phó Hồng Tuyết vẫn không cử động Người không động, tâm cũng không động.

Một người nếu như đã luôn quen với sự lẻ loi và cô độc, vậy đối với hắn mà nói sự chờ đợi chẳng phải là nỗi khổ sở gì.

Vì để đợi đến lần đầu tiên phát đao hắn đã phải đợi mười bảy năm, nhưng lần phát đao đó lại hoàn toàn vô nghĩa, lại chẳng mang lại kết qủa gì.

Hắn đã đợi mười bảy năm chỉ vì muốn giết một người, kẻ có thù với cha mẹ hắn, với gia đình hắn .

Nhưng mãi cho đến khi hắn phát đao hắn mới phát hiện mình vốn chẳng phải là hậu duệ của gia đình đó, căn bản hắn chẳng hề có quan hệ gì với chuyện đó.

Điều này không chỉ là sự giÔu cợt.

Bất luận là với bất kì ai mà nói sự giÔu cợt lại cũng có phần quá chua chát, quá độc ác.

Nhưng hắn lại vẫn chấp nhận, bởi vì hắn không thể không chấp nhận.

Hắn từ nhỏ đã học đựơc cách chịu đựng.

Giá như Đỗ Lôi có thể hiểu râ một điều, có lẽ sẽ không muốn hắn phải đợi nữa.

– Lúc ngươi muốn ta đợi ngươi, bản thân ngươi chẳng phải cũng đang đợi!

Thế gian vốn có rất nhiều chuyện cũng giống như thanh bảo kiếm hai lưỡi vậy.

– Khi người ta muốn làm tổn thương người khác, bản thân thường cũng chịu đựng một sự tổn thương như vậy.

Có khi sự tổn thương mà bản thân người ta phải chịu đựng thậm chí lại còn đau khổ hơn so với sự tồn thương của đối phương!

Phó Hồng Tuyết khẽ thở dài, chỉ cảm thấy tâm tình hoàn toàn bình tĩnh.

Bây giờ đã là giờ Mùi một khắc.

Căn phòng âm u ở ngay cuối một con đường dài, chủ nhân cũ là một ông lão lắm bệnh mà keo kiệt, nghe đồn mãi cho đến khi xác của lão phát mùi thối mới bị mọi người phát giác.

Chim Công đến ở căn buồng này, không phải vì keo kiệt.

Hắn đã có quá đủ khả năng đến ở tại một nhà trọ tốt nhất, nhưng hắn tình nguyện ở lại đây.

Đối với hắn mà nói, – Chim Công cái tên này cũng là một sự châm biếm.

Con người hắn tuyệt không hề giống một hoa đẹp cao quý, hay loài chim thích sự xa xỉ, hắn giống như một con dơi không thấy ánh sáng mặt trời.

Khi Ngón Cái bước vào, hắn đang nằm trên tấm phản giường dài vừa lạnh vừa cứng.

Cái cửa sổ nhỏ duy nhất trong phòng đã bị tấm ván đóng chặt, ánh sáng chiếu qua u ám cũng giống như một cái huyệt động của lũ dơi.

Ngón Cái ngồi xuống thở phì phì, hắn mãi mãi không hiểu tại sao Chim Công lại thích sống tại nơi này.

Chim Công đến nhìn cũng không nhìn hắn một lần, mãi cho đến khi tiếng thở nhỏ đi một chút, mới hỏi:

– Đỗ Lôi sao?

Ngón Cái đáp:

– Hắn vẫn đang đợi.

Chim Công nói:

– Lúc hắn và ta chia tay đang là giờ Mùi.

Chim Công lại hỏi:

– Hắn định để Phó Hồng Tuyết chờ bao lâu nữa?

Ngón Cái đáp:

– Ta đã nói với hắn rồi, chí ít phải đợi đến giờ Thân mới đi.

Khóe miệng Ngón Cái lộ ra một nụ cười độc ác, nói:

– Đứng ở cái nơi quỷ quái đấy đợi hai canh giờ, nỗi khổ đấy chỉ sợ rất không dÔ chịu.

Nhưng Ngón Cái lại nhíu mày, nói:

– Ta chỉ lo lắng một chuyện.

Chim Công nói:

– Chuyện gì?

Ngón Cái nói:

– Tuy là Phó Hồng Tuyết đang đợi, nhưng bản thân Đỗ Lôi cũng đang đợi, ta chỉ lo hắn so với Phó Hồng Tuyết càng khó chịu hơn.

Chim Công dửng dưng hỏi:

– Nếu như hắn chết dưới đao của Phó Hồng Tuyết, ngươi có tổn thất không?

Ngón Cái đáp:

– Không có.

Chim Công hỏi:

– Vậy ngươi có gì phải lo?

Ngón Cái cười, dùng tay áo lau lau mồ hôi, lại nói:

– Ta vẫn có một tin hay nói cho ngươi.

Chim Công đang lắng nghe.

Ngón Cái nói:

– Yến Nam Phi thực sự đã bị trúng độc, hơn nữa độc trúng phải không nhẹ chút nào.

Chim Công hỏi:

– Tin này từ đâu có?

Ngón Cái đáp:

– Là dùng năm trăm lượng bạc lấy về đấy.

ánh mắt Chim Công phát sáng, nói:

– Tin tức đủ để có thể đáng với cái giá năm trăm lượng đấy thông thường đều rất có thể tin cậy.

Ngón Cái nói:

– Vì thế chúng ta lúc nào cũng có thể đi giết hắn.

Chim Công nói:

– Chúng ta đi ngay bây giờ.

Bây giờ đang là giờ Mùi một khắc.

Giờ Ngọ đã qua rất lâu, nhưng ánh nắng lại càng gay gắt oi bức, xuân đã dần qua, những ngày của dài mùa hè đang đến.

Phó Hồng Tuyết không thích mùa hè.

Mùa hè thuộc về trẻ con – ban ngày thì ở trần lăn lộn trong ao đầm, đánh lộn trên cỏ, hái dâu tây, bắt bươm bướm, đến tối thì lại ngồi dưới giàn dưa ăn dưa ngọt được rửa bằng nước giếng, nghe người lớn tàn hươu tán vượn, rồi đi bắt đom đóm bỏ vào túi ,


The Soda Pop