
trên mặt bàn.
Phó Hồng Tuyết nói:
– Một năm trứơc, giờ này nơi này, ta đã có thể giết ngươi.
Yến Nam Phi hỏi:
– Ngươi đã để ta đi, chỉ vì ngươi biết chắc ta sẽ quay lại?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Giả như ngươi không tới, ta chỉ sợ vĩnh viÔn cũng không tìm được ngươi.
Yến Nam Phi nói:
– Rất có thể.
Phó Hồng Tuyết nói:
– Nhưng ngươi đã tới.
Yến Nam Phi nói:
– Ta nhất định tới.
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Vì thế nếu như tâm nguyện của ngươi chưa toại, ta vẫn có thể cho ngươi thêm một năm.
Yến Nam Phi nói:
– Không cần.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Không cần?
Yến Nam Phi đáp:
– Ta đã tới đây thì trong lòng đã quyết là sẽ chết.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Ngươi không muốn sống thêm một năm sao?
Yến Nam Phi bỗng ngửa mặt lên cười, đáp:
– Đại trượng phu sống trên đời, không thể diệt trừ cái ác, không báo được thù, dù sống thêm mười năm, một trăm năm, cũng là sống không bằng chết.
Hắn vẫn cười, nụ cười của hắn chất chứa một nỗi thống khổ, sự bi thương nói không thành lời.
Phó Hồng Tuyết nhìn hắn, đợi hắn cười xong, bỗng nói:
– Nhưng tâm nguyện của ngươi vẫn chưa toại.
Yến Nam Phi nói:
– Ai nói vậy?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Ta nói, ta có thể nhìn ra.
Yến Nam Phi cười nhạt:
– Dù cho tâm nguyện của ta chưa thành, cũng không liên can tới ngươi.
Phó Hồng Tuyết nói:
– Nhưng ta… Yến Nam Phi cắt ngang lời của hắn, lạnh lùng nói:
– Ngươi vốn không phải kẻ nhiều lời, ta cũng không tới đây để nói chuyện phiếm với ngươi.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Ngươi chỉ muốn mau chóng được chết?
Yến Nam Phi đáp:
– Phải.
Phó Hồng Tuyết lại hỏi:
– Ngươi thà chết cũng quyết không nói ra tâm nguyện trong lòng?
Yến Nam Phi đáp:
– Phải.
Từ – phải đó nói ra dứt khoát như hiệp đao chém sắt, lưỡi dao sắc chém dây, xem ra trong nhân thế chẳng ai có thể thay đổi được quyết tâm của hắn.
Trên cánh tay cầm đao của Phó Hồng Tuyết cũng đã nổi những đường gân xanh.
Một khi thanh đao này được rút ra khỏi vỏ, thì theo sau đó sẽ là cái chết, trên thế gian này tuyệt nhiên chưa ai có thể tránh được.
Giờ thì thanh đao của hắn có phải sắp xuất bao không?
Yến Nam Phi hai tay nâng thanh kiếm, nói:
– Ta muốn đựơc chết dưới kiếm của mình.
Phó Hồng Tuyết nói:
– Ta biết.
Yến Nam Phi hỏi:
– Nhưng ngươi vẫn muốn dùng đao của ngươi ư?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Ngươi có những chuyện không thể làm, ta cũng có.
Yến Nam Phi im lặng, nhÑ nhàng nói:
– Sau khi ta chết, ngươi có thể giữ lại thanh kiếm của ta không?
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng đáp:
– Kiếm tại nhân tại, nhân vong kiếm hủy, ngươi chết rồi, thanh kiếm này cũng vẫn phải ở bên cạnh ngươi.
Yến Nam Phi thở ra một hơi dài, nhắm mắt lại, nói:
– Mời, mời ra tay.
Thanh đao của Phó Hồng Tuyết đã xuất vỏ, vẫn chưa xuất chiêu, đột nhiên từ bên ngoài truyền tới một chuỗi tiếng động – lăn lông lốc như tiếng bánh xe lớn đang lăn. Liền đó, lại nghe được một tiếng chấn động lớn – oanh.
Cánh cửa gỗ vốn dĩ đã mục nát, đột nhiên bị rung mạnh, cái vật – lăn lông lốc đang lăn vào, hóa ra là một quả cầu lớn, quả cầu vàng sáng lấp lánh.
Phó Hồng Tuyết nhảy tránh, nhưng Yến Nam Phi đứng yên không hề quay đầu lại.
Quả cầu đó đã lăn tới sát ngay sau lưng hắn, nhìn như sắp đập vào người hắn.
Chẳng ai có thể chịu đựơc lực của một cú đập đó, sức mạnh đó trừ phi là loại người mà thân thể không phải bằng máu thịt mới có thể đỡ được.
Đúng lúc đó, Phó Hồng Tuyết đã xuất đao.
Đao chém xuống một nhát, ngừng.
Tất cả tiếng động, tất cả động tác toàn bộ đều ngừng lại.
Quả cầu vàng tưởng như không thể ngăn lại bị hắn dùng mũi đao chặn nhÑ đã dừng ngay lại.
Cũng trong chớp mắt đó,quả cầu vàng đột nhiên bắn ra mười ba mũi phi tiêu, nhằm thẳng vào Yến Nam Phi.
Yến Nam Phi vẫn bất động, nhưng đao của Phó Hồng Tuyết động .
Đao vừa vung lên, các mũi tiêu đã đứt lìa, quả cầu trông nặng tới cả ngàn cân này cuối cùng đã bị hắn một đao xẻ thành bốn mảnh.
Quả cầu vàng hóa ra là rỗng, khi những mảnh quả cầu nứt ra, xuất hiện một người, giống một cậu nho sĩ nhỏ đang ngồi khoanh chân trên mặt đất.Trong khi những mảnh vỏ quả cầu từ từ mở bung ra người của y hoàn toàn không hề cử động cứ ngồi ở đó.
Vừa rồi, đao mới vung lên một nhát, đã có thể chém gãy mười ba mũi phi tiêu, lại có thể xẻ quả cầu thành bốn mảnh, sức mạnh và tốc độ của nhát đao đó dường như đã cùng sức mạnh của tất thảy những điều thần kì trong trời đất này hòa làm một.
Cái đó thậm chí còn vượt qua sự biến hóa của tất cả các loại đao pháp, đủ để hủy diệt mọi thứ.
Nhưng, sau khi mũi tiêu bị gãy, quả cầu bị xẻ, cậu nho sĩ kia vẫn bình thản ngồi đó, không những chẳng hề cử động mà trên khuôn mặt cũng chẳng biểu lộ bất cứ tình cảm gì, trông giống như một người gỗ.
Cửa sổ bị đập vỡ, mái ngói cũng bị long ra, những miếng ngói rơi xuống, rơi đúng vào người y, phát ra một tiếng nghe – bộp.
Hóa ra y đúng là một tượng gỗ.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nhìn y, y bất động, Phó Hồng Tuyết cũng bất động.
Mộc đầu nhân thì làm sao biết cử động?
Nhưng người gỗ bỗng nhiên lại cử động.
Y chuyển động rất nhanh, động thái rất kì lạ, đột nhiên dùng toàn bộ cơ thể xông thẳng tới sau lưng c