
>>Mu bàn tay đổ đầy mồ hôi đến mức điện thoại sắp tuột khỏi tay, Cẩm Tú cố gắng hít thở thật sâu đủ năm lần, sau đó mới liếc mắt nhìn về phía giường bệnh bên trong, nơi một cô gái trẻ đang nằm thiêm thiếp với những dây nhựa chằng chịt xung quanh, mắt cô vô thức lộ ra tia nguy hiểm, môi vì thế mà nhếch lên, cô cười lạnh, giọng vẩn đục vang trong không trung:“ Quốc Hùng, anh là một người cha tốt!!! Tôi nghĩ anh cũng hiểu được tình trạng con gái anh bây giờ, đúng không?”Đầu dây bên kia vang lên âm thanh rùng rợn, có tiếng va đập, tiếng người hô hoán, và tiếng còi xe vang lên inh ỏi, đủ mọi thứ tạp âm, dường như tên Quốc Hùng đó đang ở ngoài đường, một nơi nào đó. Đợi một lúc sau, cũng không có tiếng trả lời. Cô liền cắn răng nói tiếp:“ Thu Dung đang bệnh nặng, ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Nếu anh muốn tôi cứu chữa cho con gái của anh, thì hãy làm theo lời tôi!!!”<< Trương Cẩm Tú, cô thật đê tiện!!!>>Tiếng Quốc Hùng gay gắt, dường như đang mất bình tĩnh, giọng thốt ra trở nên lạnh như băng:<< Tôi thật hối hận vì đã để cô lợi dụng, nếu như ban đầu tôi không ngu muội tin tưởng cô thì sẽ không có ngày hôm nay. Con gái tôi cũng sẽ không trở thành đứa mồ côi cha!!!>>“ Đừng kích động như thế, bây giờ anh đã ra nông nỗi này rồi, không còn khả năng ở bên cạnh con gái nữa đâu. Đừng quên, Thu Dung đang ở trong tay tôi, nó có hề hấn gì, thì cũng là do quyết định ở anh đấy Quốc Hùng!”“ Không còn cách nào khác đâu, nên biết Thu Dung cần phẫu thuật gấp để giữ được tính mạng, hiện giờ chỉ có tôi mới giúp được anh thôi. Chỉ cần thừa nhận tất cả âm mưu đều là của mình, thì con gái anh sẽ được sống!”“ Chỉ cần, anh tự giác nói với bọn cảnh sát, tất cả mọi chuyện, đều là một mình anh làm, không có ai khác!!!”Làn gió lồng lộng, đôi mắt Cẩm Tú sáng ngời, dè chừng lặp lại những lời nói của mình trong điện thoại, tay nắm chặt đến nỗi các khớp tay trắng bệch, vài giây sau liền cúp máy, quay mặt hướng về chiếc giường trắng toát bên trong căn phòng. CHươNG 20: LươNG TâM (3)Cô cứ đứng yên như thế, mắt đăm đăm nhìn Thu Dung thiêm thiếp trên giường bệnh.Mười mấy phút trôi qua, như đã suy tính thật kỹ càng, cô mới từ từ bước vào trong, tựa như mọi thứ đã đổi khác, cô mím chặt môi, giọng khẽ khàng như gió:“ Tôi đã chịu thua thiệt quá nhiều, không thể để bản thân chịu cay đắng thêm lần nào nữa. Quốc Hùng, anh đành phải làm vật hi sinh cho tôi thôi! Tôi hứa, sẽ lo cho con anh thật chu đáo!!!”Dứt lời, Cẩm Tú khoác vội áo khoác, rồi bước thật nhanh khỏi phòng bệnh, mọi thứ xung quanh ngay lập tức chìm trong không khí vắng lặng, u uất, không một tiếng động.——-Ba ngày sau …Phương Nhã ngẩn người nhìn vào màn hình điện thoại, nỗi lo lắng bất an đột nhiên dâng tràn trong lòng, khiến cô không tài nào ngồi yên được một chỗ. Đã hơn một tuần trôi qua, kể từ khi cô bị Kevin bắt ở trong ngôi nhà này, đến giờ cô vẫn chưa gặp được Quốc Thịnh, cũng không thể liên lạc được với anh. Cảm giác này, khiến cô rất khó chịu.Từ khi cô chấp nhận tình yêu của mình và Kevin, cô đã quyết định chuyện gì cũng sẽ bàn bạc với anh, không giấu giếm anh bất cứ chuyện gì. Nhưng về mối quan hệ giữa cô và Quốc Thịnh, nhất định phải làm rõ. Suốt mấy ngày nay, cô thật sự rất muốn gặp Quốc Thịnh để nói cho rõ ràng, rằng quá khứ của họ đã qua rồi, tất cả rồi chỉ còn lại những hạt cát bụi mỏng manh tan vào hư không!Không phải cô phản bội quá khứ của chính mình, phải bội tình yêu say đắm bao nhiêu năm qua … mà là hiện tại, mọi thứ đã đổi khác.Cô không hề quên đi tình yêu của hai người, càng không thể quên nỗi đau ngày xưa lớn đến chừng nào. Chỉ là trong thời gian ngần ấy năm, con tim ngỡ như đã chai sạn lại có thể nảy mầm thành một tình yêu mới, thật lòng!Những năm qua, hạnh phúc luôn tuột khỏi tầm tay. Nếu như bây giờ bỏ lỡ đi tình yêu hiện tại chỉ bởi vì quá khứ ám ảnh, chẳng phải cô sẽ càng đáng trách hơn sao?Chính vì vậy, cô mới quyết định tìm gặp Quốc Thịnh, chỉ để nói với anh rằng: cô đã sẵn sàng từ bỏ quá khứ!!!Có thể anh sẽ đau lòng, sẽ buồn bã, sẽ hận cô, nhưng có thể sẽ tốt hơn nếu như cả hai cứ mãi vướng vài mối quan hệ luẩn quẩn, không tìm được lối thoát!Đối với cô, không còn để quá khứ ám ảnh, chính là lối thoát!“ Thảo Nhi, chị ra ngoài một tí!”Cô ngồi xuống đất xỏ giày vào chân, vọng vào trong nói với Thảo Nhi. Không đợi cô bé kịp phản ứng, cô nhanh chóng chạy như bay ra khỏi nhà, vội đến mức quên luôn đem theo điện thoại.“ Chi