
gương mặt, hàng lông mi cong vút nhìn anh rồi vội chớp mắt.“À, phải! Bạn làm rớt bóp tiền này!”Khi đó, cô hoàn toàn bị nụ cười ngọt ngào của anh làm xao xuyến. Và hoàn toàn không hề nghĩ rằng, sau lần gặp đầu tiên như thế, cô và anh lại có thể học cùng nhau tại một mái trường cấp 3.Xuân đến, đông đi…Nắng tắt, rồi nắng lên…Tình cảm nảy nở giữa cô và anh ngày càng lớn dần, đến mức không thể kiểm soát được những suy nghĩ ngây thơ vụng dại của mối tình đầu nữa. Cứ như thế, một năm sau, họ chính thức yêu nhau dưới những ánh mắt tò mò của các bạn học.Khoảng khắc năm đó, cũng chính là một bước chuyển thay đổi cả cuộc đời cô bé Mai Phương Nhã.Tình cảm tưởng chừng giản đơn giữa cô và anh dần dần rạn nứt bởi sự xuất hiện của Cẩm Tú – con gái của ông trùm thế giới ngầm Một Mắt, là kẻ mưu mô hiểm độc nhưng lại yêu cậu thanh niên Quốc Thịnh đến si dại.Chỉ với thời gian ngắn ngủi, cả cuộc đời cô bị hủy hoại khi bản thân vô tình rơi vào những ghen tức ích kỉ. Đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần, cô khi đó đã hoàn toàn biến đổi tâm tính lẫn khuôn mặt. Trở thành một cô gái mang vẻ mặt xấu xí với tâm can chứa đầy sự thù hận!Một ngày, rồi lại một đêm. Cứ như thế, tình yêu ngày xưa của hai người cũng dần tàn phai theo năm tháng. Vì những biến chuyển cuộc sống xô đẩy, anh và cô đã rời xa nhau từ lúc nào cũng không hề hay biết. Để rồi một ngày, vụ tai nạn và cuộc hội ngộ bất ngờ giữa cô và vị giám đốc Việt Kiều trẻ tuổi càng khiến tình yêu giữa hai người chôn vào dĩ vãng. CHươNG 22: CHạY TRốN (4)Hai năm sau gặp lại, cô và anh tái ngộ với nhau trong một hình hài, một thân phận hoàn toàn khác biệt với ngày đó. Cô mang tên Jessica, yêu một người con trai khác và điều quan trọng nhất, khi đó cô là một người sống không hề có ký ức, hoàn toàn là một Jessica mang gương mặt khác. Còn anh…Anh khi đó, đã mang danh nghĩa vợ chồng với Cẩm Tú, và làm cha nuôi của đứa bé nhỏ hai tuổi, cùng với sự nghiệp ngày càng đi theo quỹ đạo. Cậu thanh niên nghèo của khi xưa từ lâu đã không còn nữa…Hai năm trước, sự xuất hiện của Cẩm Tú đã khuấy đảo cuộc sống yên bình giữa hai người. Thì hai năm sau, chính vì thời gian và cuộc đời xoay chuyển, đã vô tình kéo cô rời xa anh, vĩnh viễn.“Rào! Rào!!!”Những dòng nước liên tục chảy ra ào ạt, cô hất những giọt nước trong vắt lên mặt như cố gắng xoa diệu cơn đau thắt trong lòng. Đứng trong phòng vệ sinh của bệnh viện được gần nửa tiếng đồng hồ, cô vẫn không tài nào chấp nhận nổi sự thật.Cô đã cùng quyển nhật ký đi đến hết cuộc hành trình, đến khi những dòng chữ cuối cùng kết thúc cũng là lúc một loạt kỷ niệm về quá khứ ào ạt hiện lên trong đầu cô như một đoạn băng sống động. Mọi ký ức của những ngày tháng có Quốc Thịnh trong đời giờ đây đã biến thành ngọn dao cắm thẳng vào tim cô một nhát, đau đớn đến mức cô có thể nghe được tiếng tim mình tan vỡ.Cơn phẫn uất trào dâng trong lòng, khiến mắt cô vằn lên những tia máu đỏ. Lại một lần nữa, cô bật khóc.“Nếu như không phải vì muốn cứu em thì anh có ra nông nỗi này không?”Là do tình cảm của cô đã thay đổi, là do cô từ bỏ quá khứ của hai người nên anh mới…?“Nếu như không phải em đã yêu Kevin, thì anh có ra nông nỗi này không?”Là do cô quá vô tình, do cô phản bội hay vì thời gian hai năm khiến cho tình cảm của cô thay đổi?“Nếu như… nếu như ngày đó em không ngu muội nghe theo lời của Cẩm Tú, nếu như em thông minh hơn một chút thì sẽ không bị Một Mắt bắt đi. Vậy thì sẽ không phải liên lụy đến anh. Anh sẽ không phải chết!”Phương Nhã khụy người xuống đất, nước trên bồn rửa mặt ào ạt chảy không ngừng, những giọt lệ cũng thay phiên nhau tuôn rơi.Chuyện xưa ùa về rõ mồn một, cổ họng cô nghẹn đắng. Thời gian dường như trôi quá nhanh, nhanh đến mức cô không thể tưởng tượng nổi có một ngày anh không còn trên đời này nữa.Bầu trời về đêm, hoàn toàn không có một ánh sao. Và tất nhiên, đèn đường bên ngoài vẫn còn sáng.Trong khoảng thời gian đó, tất nhiên Phương Nhã cũng không thể biết được người con trai cô yêu nhất lúc này lại điên cuồng lao như bay đến bệnh viện, đi theo sau là một đám người vệ sĩ vận đồ đen.“Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau!”Kevin sốt ruột liên tục gọi vào số máy của cô, nhưng vẫn không hề nhận được bất cứ tín hiệu nào khác. Điều này càng khiến anh rất bất an hơn, vầng trán đầy mồ hôi lạnh, không nhịn được liền kích động gầm lên:“Lái xe nhanh lên