
gờ mắt trợn tròn, môi mím lại rất đáng yêu.
– Đợi người ta ra rồi hỏi. – Julia nhún vai tỏ vẻ không biết, chứ thực chất cô đã hiểu rõ rồi. Nếu không hiểu, cô không phải là con nhỏ thiên tài luôn đạt điểm gần như tuyệt đối trong mọi kì thi.
Lát sau, bà cụ bước ra với áo sơmi trắng, khoát ngoài là ghilê, váy ôm ngang gối, ngồi cạnh nó, cười :
– Bà là Jenny. Chắc mấy con đang rất tò mò nhỉ? Cháu của bà khá là giàu, là chủ căn hộ này. Nó rất là thương bà nên đưa bà về đây sống cùng nó. – bà Jenny nói, ánh mắt ánh lên vẻ hạnh phúc khi nhắc tới cháu bà, chứng tỏ bà rất yêu quý, và tự hào về đứa cháu này, bà tiếp lời – Ban nãy, bà làm vậy là muốn thử lòng những người ở đó. Lâu lâu rảnh, bà có quậy phá tí ấy. Chứ ở nhà hoài chán lắm. Người giúp bà là các con! Thật là thế hệ trẻ bây giờ rất năng động, tài năng và tốt bụng nữa!
“Cụ này trẻ trung quá!” – suy nghĩ của cả sáu “nhưng cũng rất thú vị!”
– Tại tên đó chạy về phía tụi con. Dù sao là ai cũng sẽ làm vậy thôi ạ! – hắn cười khách sáo.
– Á! Tên đó là người của bà ạ? – nó hỏi.
– Ừ, quản gia của nhà này. – bà cười đáp.
“Nhà này hết chuyện làm thật! Ai đời chủ bày trò bầy tôi tham gia chung…” – suy nghĩ trong em của sáu bạn trẻ.
– Gần tới giờ ăn chiều rồi, mấy con ở lại ăn cùng bà nhé, bà muốn giới thiệu mấy con với cháu bà. – bà Jenny cười, khuôn mặt sang trọng như lấp lánh dưới ánh hoàng hôn hắt vào từ cửa sổ.
– Dạ thôi ạ! Cảm ơn bà đã mời nhưng tụi con phải về, nếu không thầy cô và các bạn sẽ lo lắm. – nó chối.
– Tụi con đi dã ngoài với trường à?
– Dạ. Tụi con từ Sài Gòn đến, mai về rồi. – Zoey lanh lẹ đáp.
– Tiếc thế! Vậy đây là lần cuối gặp nhau à? – bà ra vẻ tiếc nuối.
– Khi nào có dịp đến Nha Trang, nhất định tụi cháu sẽ đến thăm bà. – Julia cười.
– Ừ. Bà muốn các cháu gặp Darren của bà.
– Dar… gì ạ? – Zoey sặc nước.
– Darren. Thằng nhóc cũng đào hoa, quậy phá lắm, thật tình. Thật ra nó không phải là vậy đâu, trước kia nó rất ngoan, lễ phép, giỏi giang, nhưng vì một số chuyện trong quá khứ, nó phải tạo cho mình vỏ bọc như vậy… – ai cũng cảm nhận được sự xót xa của bà dành cho Darren – Bà xin lỗi! Khi không lại nói chuyện buồn như thế!
– Không sao ạ! Tụi con về nha, nhất định sẽ quay lại thăm bà. – Josh đứng dậy, nháy mắt với bà.
Bà cũng niềm nở tiễn tụi nó ra về.
…
Trong cuộc sống, không có chuyện nào là không liên quan đến chuyện nào, chúng luôn có mối ràng buột mạnh mẽ, gắn khít. Cuộc gặp gỡ này cũng không ngoại lệ, ông trời đã cho họ gặp nhau, ắt phải có ý nghĩa của nó. Và tầm quan trọng của nó,… chưa ai biết trước điều gì… (trừ t/g =DDDD!!!).
…
Khung cảnh chung bầu trời đỏ rực, những cánh chim bay lượn tự do, mây đỏ trôi bồng bềnh. Một cái bè lớn thiệt lớn ghép lại từ những thanh tre dài và chắc. Cái bè có gắn dây vào một cái cột, mà cái cột cắm gần bến. Cái bến là con đường duy nhất dẫn vào bờ.
Cả lớp 11A1 sỉ số 30 học sinh, leo lên phá muốn banh cái bè. Do không có giáo viên nên mỗi đứa cứ hiếu động hết sức có thể. Đứa tò mò ngồi… cắt dây tạo hình cho bè, đầu không ngừng suy nghĩ nếu dây đứt chắc thú vị lắm (chơi ngu). Đứa xoắn cao hai ống quần thò hai chân xuống nước đạp tung tóe, nước văng như vòi sen. Đứa nhún nhảy hò hét, làm cái bè bập bênh. Đứa tung tăng lọt biển luôn… Cả lũ hò hét, cứ như sợ rằng mình sẽ bị lãng quên hay sao ý :
– Ê thằng điên! Mày ngồi xuống cho tao!
– Té giờ! Đừng có nhố nhăng nháo nhào nữa!
– Tao không thích. Thích nhảy làm gì tao!
– Ế! Văng nước tè le.
– Thằng điên chơi ngu! Mày cắt dây hả? Điên quá! Phắn mau!
– Té tao! Ngồi im coi! Đàn bà con gái.
– Á! Cái đầu tao! Tao giết mày!
– Á!!!! Mấy đồng chí ơi cứu tao!
– Nín hết coi! Ồn quá! Tao cắt hết giờ!!!!
…
CHAP 64
Điên đảo một hồi, thức ăn được dọn ra. Bia cũng chất đầy bàn. Cả lớp tạm dừng bạo động lao vào đánh chén thả cửa.
– Xê ra! Tao xí cái này!
– Không dám! Tao thấy trước mà!!! Láo không? Đập giờ.
– Tao thách mày dám!
*bốp*
– Thằng điên!!! Tao oánh mày!!!! Đứng lại.
– Tao đâu có ngu! Háhá!!!!
…
Sáu đứa ngồi vô cùng yên lặng, ăn, suy nghĩ tới Darren. Được một lát, Zoey cầm lon bia lên :
– Vì tìm ra thủ phạm một cách thành công mĩ mãn. Để cảm ơn mọi người, chầu này ta khao! Ăn thoải mái. (thực ra trường trả chứ thím này có thiệt gì đâu)
– Cụng lon! Vì sự nghiệp đất nước. – nó cũng cầm lon lên.
– 1, 2, 3,… Dzô!
Ai cũng tu gần hết lon, trừ nó.