
Thôi đi, cứ coi như đánh bại á quân cũng chưa chắc là quán quân!”, Diệc Phong lắc đầu, thở dài cho chỉ số IQ của Hiểu Huỳnh.
Sơ Nguyên đưa khăn cho Thân Ba, nói:
“Thế phòng thủ của Hàn Đông Kiện rất vững chắc,nếu tiếp tục giằng co thì thể lực phải nói anh ta có thể sẽ mạnh hơn cậu. Hiệp thứ hai cậu hãy thử dụ anh ta tấn công, có thể khả năng chuyển từ tấn công sang phòng thủ của anh ta yếu hơn cậu.”
Các đội viên đứng xung quanh sửng sốt nhìn nhau.
Mặc dù mọi người đều biết Sơ Nguyên từng là tuyển thủ Teakwondo lừng danh, nhưng thực ra anh đã giải nghệ từ lâu va hiện đang tham gia vào dội huấn luyện Ngạn Dương với tư cách là bác sĩ của đội. Mặc dù lần này đến Hàn Quốc tập huấn, Sơ Nguyên là trưởng đoàn nhưng không tham gia chỉ đạo kỹ thuật.
Trong điều kiện không có huấn luyện viên, nhìn chung mọi sách lược và chiến thuật đều do Nhược Bạch chỉ đạo.
Bách Thảo không kìm được liếc nhìn Nhược Bạch.
Từ trưa đến giờ Nhược Bạch luôn lặng thinh không nói không rằng gì. Cô hiểu Nhược Bạch đang giận cô, giận vì đã dễ dàng cá cược với Kim Mẫn Châu nếu thất bại cô sẽ rời bỏ Teakwondo, nhưng…
Nhược Bạch ngồi ôm đầu gối, hai mắt nhắm nghiền.
Dưới ánh sáng chói chang của ngày hè, môi anh lại có chút nhợt nhạt.
Bách Thảo lo lắng, cắn môi, nhưng không dám nói gì với anh.
“Vâng.”
Đón chiếc khăn từ tay Sơ Nguyên, Thân Ba ngập ngừng giây lát rồi gật đầu tán thành.
Hiệp hai bắt đầu, Thân Ba hành động rất khéo.Anh không tỏ ra yếu thế mà dẫn dụ Hàn Đông Kiện chủ động tiến công, mà mấy lần trực tiếp tấn công trước. Sau đó anh giả bộ thể lực yếu dần, còn Hàn Đông Kiện quả nhiên phấn khởi, miệng hét lên bắt đầu tấn công.
“A… anh…!”
Né người tránh cú đá xoáy của Hàn Đông Kiện, rồi nhân lúc anh ta chưa đứng vững, Thân Ba nhanh như chớp quay người đã ngang, rồi một cú đá ngang tiếp, chân phải đá một cú như trời giáng vào ngực Hàn Đông Kiện.
“Ôi!”
Hiểu Huỳnh sung sướng nhảy dựng lên, Mai Linhbắt đầu hét to, Lâm Phong, Diệc Phong, Khấu Chấn, Quang Nhã đều phấn khích, vuimừng tột độ.
“Ôi…”
Đội viên của các quốc gia khác cũng vô cùng kinh ngạc hét lên khi thấy thực lực trên sàn đấu của hai tuyển thủ khác xa nhau, mặc dù tuyển thủ của đội Ngạn Dương rõ ràng yếu thế hơn nhưng cú tấn công vừa rồi đã mở ra một cục diện mới.
1:0
CHƯƠNG 1 + 2 + 3 QUYỂN 3 (3)
Trong tiếng vỗ tay rầm rập, cũng như mọi người,Bách Thảo sung sướng, hào hứng đứng dậy vỗ tay. Hiểu Huỳnh bíu lấy tay cô vừa nhảy vừa lắc, mãi đến khi trận đấu tiếp tục mới bình tĩnh trở lại. Ở phía trước, hình ảnh Sơ Nguyên lọt vào tầm mắt cô. Anh ngồi xếp bằng, chăm chú theo dõi trận đấu với thần thái bình thản.
Đây là chiến thuật do anh chỉ định.
Bách Thảo đột nhiên ngẩn người ngẩm nghĩ.
Nếu Sơ Nguyên không từ bỏ Teakwondo, mọi chuyện sẽ thế nào? Cô có thể nhận ra trong vẻ điềm tĩnh chuyên chú của anh một khát vọng mãnh liệt đang bị đè nén. Rốt cuộc vì sao Sơ Nguyên lại rời bỏ Teakwondo?
Bách Thảo suy nghĩ vẩn vơ.
Hình như cảm nhận được ánh mắt của Bách Thảo, Sơ Nguyên hơi ngoái đầu, ánh mắt nhìn vượt qua Lâm Phong và Mai Linh, bắt gặp ánh mắt của cô. Nụ cười hiện dần trong đáy mắt anh, cô ngây người nhìn, trong giây lát mặt đỏ dần.
…
Ánh nắng buổi trưa chói chang, trong vắt…
Sơ Nguyên khẽ hít một hơi, anh nhìn cô, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc cô.
“Anh thích em,Bách Thảo.”
….
Anh…
Anh nói anh thích mình…
Trong ánh nắng buổi trưa rạng ngời lóa mắt, vô vàn nhưng điểm sáng đang nhảy nhót, cô chẳng nhìn thấy gì hết, không nghe thấy gì cả. Cô nhìn anh ngây dại, bên tai chỉ toàn những âm thanh ồn ào hư ảo. Giống như một giấc mơ không có thật, tim cô đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực nhưng lý trí mách bảo, điều đó là không thể, đó chỉ là cảm giác sai lầm của cô.
Cô không dám tiếp tục nhìn Sơ Nguyên.
Trong lúc bối rối cô đưa mắt nhìn sang hướng khác, tình cờ lại thấy Nhược Bạch. Nét mặt Nhược Bạch vẫn lạnh tanh, anh ngồi xếp bằng bên cạnh Diệc Phong. Dưới ánh mặt trời trong vắt, thân hình anh mảnh khảnh khác thường, đôi môi nhợt nhạt, nhìn kỹ trên vầng trán rộng xanh tái lấm tấm mồ hôi lạnh.
Bách Thảo kinh ngạc.
Mọi suy nghĩ vẫn vơ trong đầu đột nhiên tiêu tan, không bận tâm anh đang giận cô, Bách Thảo chen đến bên Nhược Bạch, hỏi gấp:
“… Nhược Bạch, anh sao thế? Anh khó chịu ở đâu?Có phải anh bị ốm không?”
Diệc Phong uể oải nhìn cô rồi ngồi né sang bên,khuôn mặt tươi tỉnh nói: “Không phải chứ, hóa ra trong mắt cô còn có Nhược Bạch cơ đấy!”.
Nhược Bạch không trả lời mà cau mày, cơ hồ anh không thích cô ngồi quá gần.
“Anh Nhược Bạch…”
Ngực Bách Thảo đau thắt như đang bị bóp chặt. Từ khi gia nhập Tùng Bách võ quán, Nhược Bạch từng lạnh lùng với cô, từng nghiêm khắc với cô, nhưng chưa bao giờ tỏ ra chán ghét cô như lúc này.
Bách Thảo mím chặt môi.
Cô đưa tay ra bỗng chạm phải lòng bàn tay Nhược Bạch, bàn tay lạnh gia tựa nước giếng sâu. Nhược Bạch nhìn chằm chằm, ánh mắt buốt lạnh như có thể đóng băng bất cứ thứ gì, anh đẩy tay cô ra.
CHƯƠNG 1 + 2 + 3 QUYỂN 3 (4)
Những ngón tay rụt rè khẽ chạm vào trán anh.Nhược Bạch hơi nghiêng đầu né ra