Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thiếu Nữ Toàn Phong

Thiếu Nữ Toàn Phong

Tác giả: Miu mymy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329572

Bình chọn: 10.00/10/957 lượt.

ng dòng ghi chú, nét bút viết láu.

Hình như đã bị thấm nước, có những chữ đã nhòe.

Lật xem một trang, Vân Nhạc tư lự rất lâu không nói. Ánh sáng vẫn tỏa rạng, khí thế của ông mỗi lúc càng thêm nặng nề, Bách Thảo hơi căng thẳng ngồi im không nhúc nhích.

“Con nhìn thấy nó ở đâu?”

“Ở hiệu sách cũ”

“Hiệu sách cũ…”, Vân Nhạc trầm ngâm, ngón tay khẽ lật một trang.

“Chính là nơi chuyên mua sách cũ”, có lẽ sợ Vân Nhạc tông sư không hiểu hiệu sách cũ là gì, Bách Thảo vội giải thích “ Ở gần trường học của con, giá rẻ hơn sách mới rất nhiều”

Vân Nhạc gật đầu.

Lại một lúc sau, ông thong thả nói “ Cuốn sách này lúc đầu là thuộc về ta, những nét chữ trong đó là của ta”

Bách Thảo sững người.

Trong sơn động không một âm thanh.

“Nó đã là của con, con cứ giữ lấy” Vân Nhạc tông sư để cuốn sách lên tảng đó trước mặt “ Những ghi chú trong đó là chút tâm đắc đối với Taekwondo hồi ta còn nhỏ, bây giờ đọc lại có chỗ đúng, có chỗ lệch lạc”

Bách Thảo ngây người nghe.

Hoàn toàn sửng sốt. “

Nếu có chỗ nào không hiểu, hôm khác có thể đến hỏi ta”, Vân Nhạc tông sư lại từ từ nhắm mắt, thần sắc có phần mệt mỏi “ Con về đi”

“Vâng” T

rả lời xong cô cầm lại cuốn sách, quay trở ra chợt lòng xao động.

Vân Nhạc tông sư một mình ngồi xếp bằng trên phiến đá rất lâu, trong động chỉ có tiếng nước suối chảy róc rách. Thời gian thoi đưa, thoắt cái đã ngần ấy năm, cô thiếu nữ dịu hiền vui như Tết khi xếp hàng cuối cùng cũng mua được ‘Toàn phong túc pháp’ đó, chàng thiếu niên đọc thấy cuốn sách thực ra chẳng có gì đặc sắc nhưng giả bộ vô cùng thích thú,những năm tháng viết láu, những suy nghĩ tản mạn về Taekwondo, những lời thề hùng tâm tráng khí…

Say sưa đúc kết, cuối cùng khắc lên những tư thế tập luyện trên vách động.

Thời gian không thể quay trở lại …

***

Còn ba ngày nữa !

Còn ba ngày nữa Bách Thảo sẽ trở về !

Tại trung tâm huấn luyện, Hiểu Huỳnh rầu rĩ cắm cúi lau nền, trong lòng có bao điều ấm ức nên dứt khoát không ngẩn đầu, thích thế nào cứ việc bởi đằng nào còn ba ngày nữa Bách Thảo sẽ trở về !

CHƯƠNG 7 + 8 + 9 + 10 +11 HOÀN QUYỂN 3 (12)

***

Sáng sớm.

Vừa mở cửa Bách Thảo đã giật mình.

“Ngạc nhiên lắm sao?”

Anh chàng đẹp trai hình như vừa lăn lội muôn sông vạn núi đến, trên người vẫn còn hơi sương ẩm ướt, thấy vẻ ngạc nhiên của cô khiến anh cười ngất, nụ cưới rạng rỡ như mặt trời mới mọc.

“Để anh nhớ lại xem nào, bao lâu rồi Chúng ta không gặp nha?”

Chàng trai cúi người về trước, đôi mắt tươi cười nhìn cô.

“Còn nhớ anh là ai không? Có nhớ chút xíu gì về anh không hả?”

“Đình Hạo tiến bối…”

Hơi né về sau theo bản năng, Bách Thảo nhìn khuôn mặt tuấn lãm kề sát mặt mình, đột nhiên nhớ lại những câu nói đùa của Đình Hạo tiền bối khiến má bất chợt đỏ dậy.

“Đình Hạo tiền bối gì, anh là bạn trai của em.”

Đình Hạo lắc đầu dùng bộ dạng xấu xa nhìn cô,thở dài, “Chẳng lẽ em quên là Chúng ta đang qua lại với nhau”.

“Xin huynh đừng nói như vậy”.

Mặt Bách Thảo càng đỏ dữ, lại lùi về sau một bước.

“Thế nào hôm trở về nước không thấy em,biết em vẫn còn ở Hàn Quốc nên anh lập tức bay sang đây gặp em. Em đón anh như vậy làm anh buồn lắm đáy”, “Đình Hạo nheo mắt nhìn cô, như cười như không, “Để anh đoán nhé, liệu có phải trong thời gian ngắn em đã thích ai đó rồi chăng!”.

“Em…”

Bách Thảo mở miệng định nói nhưng ĐÌnh Hạo lại ngắt lời

. “Đừng nói, anh không muốn nghe”, anh cười, “Ngồi máy bay mãi nên anh mệt quá, có chỗ nào để anh nghỉ một lát không?”

“Bách Thảo em vẫn còn ở đây, sẽ muộn mất đấy.”

Giọng Ân Tú vang lên, cô trao cho Bách Thảo một khay trà, dặn dò:”Đây là trà cha thích, em mang vào đi”

. “Vâng.”

Đón khay trà, Bách Thảo ngập ngừng nhìn Đình Hạo

“Em đi đi, anh đợi ở đây”, Đình Hạo nửa cười nửa không, xua tay nói với cô rồi chăm chú nhìn cô đi ra.

“Chuyện hai người vừa nói e đã nghe hết.”

Người đầu tiên gặp Đình Hạo thật ra là Ân Tú,nhìn thấy Đình Hạo đến Xương Hải võ quán, một đệ tử phụ trách nhà khách dẫn anh đến gặp Ân Tú.

“Anh thích Bách Thảo sao?”, trong nắng sớm, Ân Tú mỉm cười nửa đùa nửa thật, “Vậy mà em tưởng anh thích em kia đấy”.

“Haha, anh cũng tưởng là anh thích em”, Đình Hạo bối rối đưa tay vuốt sống mũi, “Nhưng có một thời gian đột nhiên cảm thấy…”.

“Thôi thôi đừng nói nữa, anh nói nữa em sẽ buồn đấy”, không cho Đình Hạo nói, Ân Tú dẫn anh đến chỗ nghỉ, “Nói thật người thích Bách Thảo nhiều lắm, anh không hẵn đã thắng”.

“Thật sao?”

Đình Hạo cười, hỏi lại rồi không nói gì nữa.

CHƯƠNG 7 + 8 + 9 + 10 +11 HOÀN QUYỂN 3 (13)

Tự tay kiểm tra mấy đồ dùng vệ sinh như khăn mặt, kem đánh răng, nước nóng, sắp xếp cho Đình Hạo đâu vào đấy. Trước lúc đi,Ân Tú ngoái đầu nói với chàng trai đẹp rạng rỡ như ánh mặt trời đó: ” nếu Bách Thảo không thích anh, anh có thể tiếp tục thích em, em cũng không để bụng”.

***

Trong sơn động.

Dùng một vuông vải đen bịt mắt, Bách Thảo đứng giữa một khu đất trống, hai tay nắm chặt, tĩnh tâm lắng nghe mỗi biến động của âm thanh từ bốn phía vọng lại. Mắt không nhìn cảnh vật, mọi cảm quan càng trở nên nhạy bén, tiếng nước suối chảy dường như êm đềm hơn