
. Ki ghét cái sự giả dối của gia đình mình.. Ki không thể chấp nhận và bỏ đi…
– Là vì cháu! Thế nên! Cháu nhất định phải kéo Ki trở về! – Nó quyết tâm.. Cô Mai lại thở dài..
– Nó trở về quê hương của bà ở Giang Châu.. nó sống trong căn nhà nhỏ của mẹ cô và cô trước đây! Nó chuẩn bị theo nhập học ở một trường cấp 3 bên ấy. Cháu đi đi! Đây là địa chỉ!
– Cháu cảm ơn cô! – cô Mai lại thở dài.
– Cô biết! Ki ra đi là vì cháu.. cô biết nó yêu cháu.. Nếu có thể, cháu hãy ở bên cạnh nó.. thương yêu nó.. bù đắp cho những gì mà cô và chú đã gây ra cho nó. – Nó chạy lại bên cô và ôm lấy cô!
– Cô ạ! Cháu nhất định sẽ tìm được Ki và không cho Ki rời xa cháu.. Nhưng sẽ có một người thay cháu yêu Ki – điều mà cháu không thể làm được… Nhất định con trai cô sẽ hạnh phúc mà! Cô yên tâm! – Nước mắt lưng tròng, cô Mai gật gật đầu. Nó đứng dậy, chào cô rồi đi..
Nó tìm đến nhà anh! Hôm nay là chủ nhật. Nó bấm điện thoại gọi.
– Em đang ở dưới nhà anh ! Anh có thể xuống không ? – Nhận điện thoại của em ! Tôi lao xuống như một thằng điên. Bao nhiêu ngày qua tìm kiếm em mà không thấy đâu. Em đã đi đâu ?
– Em đã đi đâu vậy ! – Tôi hỏi em !
– Anh à ! – Em nói với tôi, giọng nói nhẹ nhàng, buồn bã. Tôi im lặng để em nói tiếp – Em sẽ đi !
– Đi ! – Tôi thẫn thờ..
– Em đi đâu ! – Tôi hỏi em.
CHAP 19
– Em đi tìm lại một phần trái tim em ! – Tôi im lặng, kéo em vào lòng.. tôi siết em trong vòng tay tôi.. “Tôi và em.. không thể ở bên nhau được sao? Tại sao đến cuối cùng em vẫn rời xa tôi„
– Bao giờ em đi ? – Tôi hỏi, giọng nói vô cảm.
– Bây giờ ! – Bây giờ sao? Em ôm tôi thật chặt rồi từ từ buông ra..
– Em có trở lại nữa không? – Nước mắt tôi rơi từ lúc nào tôi cũng không biết nữa. Em đưa đôi bàn tay nhỏ bé, run run của em lên khẽ gạt những giọt nước mắt trên má tôi..
– Anh ! Anh có thể chờ em được không? Nếu một ngày nào đó em trở lại… Anh có thể đón em trở về trong vòng tay anh không? Em cũng đang chờ một ngày em đủ dũng cảm bước về phía anh và.. yêu anh ? – Tôi xúc động, khẽ gật đầu, hôn nhẹ lên trán em.
– Chào anh ! Hẹn gặp lại anh ! – Em mỉm cười, vẫy vẫy tay quay đi thật nhanh !
Tôi biết..em đi tìm Ki..
« Anh ! Em sợ anh sẽ không thể chờ cho đến khi em quay lại.. Có thể em sẽ lại một mình.. sẽ lại cô độc.. Nếu vậy, em mong chờ một sớm mai khi thức dậy, trái tim em sẽ không còn khắc sâu hình bóng anh nữa.. »
Nó lên taxi. Trước khi đi, nó vẫn muốn đến một nơi. Nó cầm bó hoa cúc trắng đặt lên mộ của một người con trai.. Quỳ xuống cầu nguyện. Nó để trước bài vị của cậu ta một bức thư ngắn ! « Anh trai ! Em hứa sẽ sống tốt hơn nữa, sẽ cố gắng yêu thương hơn nữa.. Bây giờ, em hiểu rằng, anh ra đi vì cảm nhận được sự sống của đứa em bé nhỏ sẽ bắt đầu… Anh trai ! Anh yêu em lắm có phải không ? Em cảm ơn anh vì anh đã cho em một cuộc đời, cho em một trái tim, một tình yêu! Không có gì quý giá hơn cuộc sống này… Phải không anh ? Em cảm ơn vì anh đã hé mở cho em một con đường! Cho em đủ mạnh mẽ để làm theo trái tim mình.. để một lần ích kỉ vì tình yêu của mình mà không mang lại sự đau khổ cho những người em yêu mến ! Em đã bỏ phí mười sáu năm – sống một cuộc đời với đôi mắt và trái tim khép chặt.. Từ nay, em sẽ bắt đầu một cái gì đó mới mẻ hơn… Không ai sinh ra trên đời này đã có một cuộc đời hoàn hảo. Hạnh phúc là cái mà người ta phải kiếm tìm.. Tình yêu là điều mà con người phải trân trọng ! Tạm biệt anh ! Anh trai ! Em cũng yêu anh nhiều lắm !» – Nó đứng dậy, gạt giọt nước mắt lăn dài trên má… mỉm cười hạnh phúc…
Nó đã có đủ tự tin để sống một cuộc đời không còn bóng tối nữa rồi.. Nó lên taxi thẳng tiến về phía sân bay – nơi Xíu đang đợi nó.. Nơi xa xôi kia.. có một người bạn cũng đang chờ nó
Chào tạm biệt tất cả đau buồn, tất cả những gì nó để lại ở nơi này… Hy vọng rằng.. có một con người vẫn chờ nó hàng ngày.. chính tại đây.. Anh ! Em vẫn yêu anh ! Cho dù mai sau có thế nào đi chăng nữa !
(END)
Đáng lẽ ra tôi không nên viết cái kết của câu chuyện này.. Nếu như để nó dở dang… trong lòng ít nhất không cảm thấy trống vắng ! Vì câu chuyện này tôi viết dành riêng cho anh – một tình yêu mà tôi chưa bao giờ có được. Suốt bốn năm trời, cho đến tận bây giờ..
Tình yêu của tôi đơn giản chỉ là sự nhung nhớ, là sự đợi chờ, nhút nhát, rụt rè. Tôi chưa từng một lần thử bước đến bên cạnh anh, chưa từng nói “em yêu anh”.. Tôi sợ cái khoảng cách “người quen” sẽ trở thành “không quen” khi anh biết tình cảm của tôi… Bốn năm.. chờ anh, đợi anh với.. một tình yêu trong tuyệt vọng.. Có người đã nói rằng.. Hạnh phúc.. có khi là hai người ở bên nhau.. nhưng cũng có thể chỉ là bản thân mình với kí ức của chính mình.. Chỉ khi nào thoát khỏi cái bóng lớn nhất do quá khứ tạo nên.. ta mới có thể bắt đầu một tình yêu hoàn toàn mới..
… Em biết mình không nên sống trong những giấc mơ, em biết mình không nên níu kéo một tình yêu không có thật, em càng biết mình không nên chờ đợi anh khi biết chắc.. anh không yêu em! Một ngày nào đó, anh sẽ tìm được hạnh phúc của mình.. em vui vì anh vui; em sẽ cố