Polaroid
Thời Gian Tươi Đẹp

Thời Gian Tươi Đẹp

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326272

Bình chọn: 7.5.00/10/627 lượt.

, cô không cần lo lắng nữa.Thời gian qua bị người đàn ông này “đè đầu cưỡi cổ”, hôm nay lên núi lại bị anh ám chỉ đủ kiểu, ép cô mọi đường. Bây giờ có cơ hội, cô phải phát huy mới được.Lâm Thiển đẩy cửa nhà tắm, quan sát căn phòng. Lệ Trí Thành ngồi ở đầu giường, trên người mặc áo phông và quần dài, hai tay đan vào nhau đặt trên gối.Căn phòng tối mờ mờ, nhưng mắt anh còn tối thẫm hơn. Anh nhìn cô nói nhỏ: “Lại đây em.”Vốn có ý định trêu chọc, nhưng chứng kiến dáng vẻ này của anh, Lâm Thiển đột nhiên mềm lòng. Cô tiến lại gần, đặt tay vào tay anh: “Lệ Trí Thành, em…”Chưa kịp nói hết câu, tay cô bỗng dưng bị siết chặt. Anh ôm eo, bế cô lên rồi đặt xuống giường. Sau đó, Lệ Trí Thành cúi đầu hôn lên cổ cô. Lâm Thiển bị anh hôn đến mức ý loạn tình mê, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.Lệ Trí Thành cởi áo ngủ của cô rồi vùi đầu vào nhũ hoa của người phụ nữ. Làn da nơi anh chạm vào như bùng cháy một ngọn lửa. Lâm Thiển thở hắt ra: “Lệ Trí Thành…” 16 – 30 (89)Bây giờ cô thật sự ủ rũ, sao “bà dì” lại đến vào đúng lúc này. Ở thời khắc này, cô mới phát hiện, dù căng thẳng hay ngượng ngùng đến mức nào, cô vẫn muốn anh, muốn cùng anh có quan hệ thân mật, tựa hồ chỉ như vậy, tình ý không thể đè nén ở trong lòng mới được giải thoát, mới được vỗ về.Vào thời khắc này, Lệ Trí Thành phải chịu sự kích thích mãnh liệt hơn Lâm Thiển rất nhiều lần. Dục vọng kìm nén quá lâu, hôm nay lại bị cô khơi gợi một cách triệt để. Dưới sự thôi thúc của bản năng, anh càng hôn cô nồng nàn, càng chìm đắm hơn.Đầu óc anh chợt hiện ra vô số hình ảnh của cô trong quá khứ, hình ảnh cô ở trên tàu hỏa lúc mới quen nhau, bộ dạng đắc ý của cô khi chào kiểu nhà binh với anh, tự phong mình là phó tướng của anh, hình ảnh cô khóc sưng mắt trong buổi tối bị tát, hình ảnh rạng ngời của cô ở trong phòng hội nghị, khi giới thiệu với các quản lý phương án quảng cáo sản phẩm mới…Lệ Trí Thành tiếp tục nụ hôn xuống đến thắt lưng Lâm Thiển. Khi cô thốt ra tiếng rên khẽ, khi anh cảm thấy ngọn lửa trong thân thể không có cách nào dập tắt, anh ngẩng đầu nhìn cô, đồng thời cất giọng trầm khàn: “Lâm Thiển, cho anh nhé.”Lâm Thiển nuốt nước bọt, cất giọng khô khóc: “Lệ Trí Thành, vừa nãy em định nói với anh, “bà dì” đến rồi…”Lần đầu tiên trong đời, Lệ Trí Thành có cảm giác “anh hùng khí đoản”[2'>.[2'> “Anh hùng khí đoản” xuất phát từ câu “nữ nhi tình trường, anh hùng khí đoản”, có nghĩa vướng vào tình cảm nam nữ thì chí khí của người anh hùng sẽ tiêu tan.Nghe cô nói vậy, anh không cam lòng, giơ tay chạm vào nơi nhạy cảm của cô, khiến toàn thân cô hơi run rẩy. Sau đó, anh mới quay về nửa thân trên của cô.Dưới ánh đèn mờ mờ, Lâm Thiển nhìn anh bằng ánh mắt áy náy, thương xót nhưng cũng có chút gian manh.“Anh có khó chịu không?” Cô đẩy ngực anh.Lệ Trí Thành biết rõ, sau giây phút thương xót ngắn ngủi, người phụ nữ này lại khôi phục tâm trạng, cố ý khiêu khích anh. Trong khi cô quên mất, mình đang không mặc áo nằm trong lòng anh. Theo động tác giơ tay của cô, đường cong đẹp đẽ trở nên sinh động và hấp dẫn vô cùng. 16 – 30 (90)Ánh mắt Lệ Trí Thành càng tối thẫm. Nhưng Lâm Thiển vẫn không phát giác, còn cười hì hì với anh: “Anh mau đi tắm nước lạnh đi. Lần sau, lần sau nhất định sẽ thuận lơi.”Lệ Trí Thành không định tiếp tục nhẫn nhịn. Anh nằm nghiêng người, để cô gối đầu lên cánh tay mình, bàn tay còn lại nắm lấy tay cô.“Lâm Thiển, giúp anh.”Nghe ra ý đồ của Lệ Trí Thành, máu trong người Lâm Thiển dường như dồn hết lên đại não. Bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc trong giây lát, cô đáp khẽ: “Được.”…Cho đến khi kết thúc, người khó chịu lại chính là Lâm Thiển. Cô ấm ức nằm trong lòng anh. Lệ Trí Thành mỉm cười khi bắt gặp bộ dạng của cô.Anh cầm tay cô đưa lên môi hôn: “Mấy ngày?”Lâm Thiển ngẩn người mất mấy giây mới hiểu ý anh. Cô hơi xấu hổ: “Khoảng bốn ngày.”“Được.”Lâm Thiển vừa ngọt ngào vừa thẹn thùng, vùi mặt vào ngực Lệ Trí Thành. Sau đó, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ. Mãi đến gần buổi trưa hôm sau, họ mới tỉnh giấc, thành ra bỏ lỡ cơ hội ngắm mặt trời mọc.Mặc dù cơ thể hơi mệt mỏi nhưng Lâm Thiển vẫn muốn tiếp tục leo núi, Lệ Trí Thành chiều theo ý cô.Hai người lên đỉnh núi đã là một giờ chiều. Bây giờ lúc nóng bức nhất, ánh nắng chói chang chiếu xuống, khiến cả dải núi phủ một màu vàng lấp lánh.Lệ Trí Thành và Lâm Thiển tìm một tảng đá nhẵn ngồi xuống. Anh đưa nước cho cô: “Người em thế nào? Có khó chịu lắm không?”Thật ra Lâm Thiển không quen bị đàn ông quan tâm đến vấn đề sinh lý, cô đáp: “Hơi đau lâm râm, đừng nghĩ đến nó là được.”Lệ Trí Thành cũng không nhiều lời, ngẩng đầu phóng tầm mắt ra xa.Trước mặt là phong cảnh bao la bát ngát, tâm trạng của Lâm Thiển cũng trở nên thoải mái hơn. Tự nhiên nghĩ đến Ái Đạt đang trong giai đoạn đầu sóng ngọn gió, cô lên tiếng hỏi Lệ Trí Thành: “Lệ Trí Thành, bây giờ Aito đã tung ra thị trường. Nó chính là “cây cung dài” mà anh nhắc tới? Có phải là “cây cung dài” hoàn hảo không?”Lệ Trí Thành cầm chai nước uống một ngụm lớn, mắt vẫn dõi về phía trước: “Trên thị trường, chỉ công ty xuất sắc nhất mới có thể tạo ra cây cung dài hoàn hảo.” 16 – 30