
uy Khải nhiều năm, cả trợ lý Nguyên Tuấn đều trấn tĩnh và tỏ ra nhẫn nại. Bởi vì bọn họ biết rõ phong cách của CEO nhà mình. Bình thường, Ninh Duy Khải luôn tỏ ra thoải mái nhưng vào thời khắc then chốt, anh ta vô cùng trầm tĩnh và quyết đoán, khiến người khác không khỏi khâm phục. Vô số phong ba bão táp trong quá khứ đã chứng minh, quyết sách của Ninh Duy Khải là đúng đắn. Chính vì vậy, anh ta mới ngày càng đưa Tân Bảo Thụy lên nấc thang cao hơn.Đây là năng lực đưa ra những quyết định chiến lược và sự quyết đoán khi đảm trách toàn cục mà không phải người lãnh đạo nào cũng có. Gặp được vị lãnh đạo như vậy là may mắn của bọn họ, nên bọn họ nhẫn nại chờ đợi.Tầm chiều tối ba ngày sau, cửa phòng làm việc của CEO cuối cùng cũng mở, Ninh Duy Khải ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài. Anh ta mỉm cuời nói với Nguyên Tuấn: “Đi gọi người của bộ phận Nghiên cứu kỹ thuật đến đây.” 16 – 30 (94)Bắt gặp thần sắc của Ninh Duy Khải, Nguyên Tuấn biết anh ta đã có quyết định, trong lòng rất vui mừng. Anh ta lập tức gọi Giám đốc bộ phận Nghiên cứu kỹ thuật và mấy nhân viên trụ cột tới văn phòng CEO.Ngồi sau bàn làm việc cỡ lớn, Ninh Duy Khải chỉ hỏi bọn họ một câu: “Các anh có thể làm ra sản phẩm xuất sắc hơn không?”Giám đốc bộ phận nghiên cứu kỹ thuật đã sớm nghĩ tới vấn đề này nên trả lời rất nhanh: “Với kỹ thuật và năng lực thiết kế của chúng ta hiện thời, chúng ta hoàn toàn có thể. Về phương diện vật liệu khó khăn một chút, chúng ta cần tìm ra vật liệu có tính năng và mức giá tương đương Mind, hoặc chúng ta cướp quyền sử dụng độc quyền sản phẩm của Mind từ Ái Đạt.Về mặt kỹ thuật, chúng ta tuyệt đối có thể làm ra sản phẩm tương tự Aito. Cuối năm ngoái, chúng ta nhập khẩu một số kỹ thuật sản xuất túi xách dã ngoại, những kỹ thuật này có thể áp dụng cho sản phẩm mới. Về điểm này, Ái Đạt lạc hậu hơn chúng ta.Về phương diện thiết kế, sản phẩm Aito của bọn họ đúng là không tồi, nhưng năm nhà thiết kế xuất sắc nhất cả nước đều ký hợp đồng hợp tác độc quyền với Tân Bảo Thụy.Chi phí kỹ thuật và thiết kế tương đối cao, nhưng không tính vào giá thành sản xuất sản phẩm riêng lẻ. Vì vậy, chúng ta hoàn toàn có thể sản xuất túi xách cùng loại nhưng có giá thấp hơn, tính năng ưu việt hơn Aito.”Trước đây, Ninh Duy Khải và cán bộ chủ chốt của công ty từng tiến hành nhiều cuộc đối thoại tương tự. Mỗi lần nghe mọi người phân tích xong, anh ta đều hài lòng bảo bọn họ lập tức hành động, anh ta sẽ hết sức ủng hộ.Nhưng lần này, Ninh Duy Khải nghe xong im lặng hồi lâu. Sau đó, anh ta lẩm bẩm: “Phải bỏ ra nhiều tiền mua kỹ thuật, bỏ nhiều tiền mời nhà thiết kế, phương diện vật liệu chưa chắc đã thắng…” Anh ta ngẩng đầu quan sát cấp dưới: “Nói như anh, trận này dù thắng Lệ Trí Thành, Tân Bảo Thụy chúng ta cũng phải dốc hết sức mới có thể thắng một cách miễn cưỡng?”Ngữ khí của anh ta rất nghiêm nghị, đám nhân viên kỹ thuật do dự một lát, gật đầu: “Đúng vậy, nhưng khả năng thắng là rất lớn.” 16 – 30 (95)Ninh Duy Khải đứng dậy đi vài bước, tựa người vào thành bàn, gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn. Sau đó anh ta hỏi: “Các anh cần bao nhiêu thời gian mới làm ra mẫu túi xách này?”Cấp dưới ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Chúng tôi phấn đấu trong hai tháng.”Ninh Duy Khải gật đầu: “Tôi biết rồi. Các anh cứ đi làm việc đi.”Thấy anh ta không lập tức đưa ra quyết định như thường lệ, Giám đốc bộ phận kỹ thuật hỏi: “Ninh tổng, chúng tôi bắt tay chuẩn bị làm sản phẩm mới được không ạ?”Ninh Duy Khải ngẩng đầu mỉm cười: “Không, chúng ta không làm. Người ta đào hố, chúng ta dại gì nhảy xuống.”***Sáng sớm hôm sau, Ninh Duy Khải đương nhiên không ngốc nghếch đi trụ sở tập đoàn Chúc thị làm bia đỡ đạn. Anh ta đến thẳng nhà họ Chúc gặp bố vợ.Ninh Duy Khải không gặp may, hoặc là Chúc gia có quá nhiều tai mắt nên vừa vào nhà, anh ta liền nhìn thấy cậu hai Chúc Hàm Trình đang ngồi ăn sáng với bố ở ngoài vườn hoa.Ninh Duy Khải tiến lại gần.Ông già họ Chúc bình thường rất thân thiện với anh ta nên mỉm cười vẫy tay: “Duy Khải đến rồi à, đã ăn sáng chưa, ngồi đây cùng ăn đi.” Chúc Hàm Trình cũng cười: “Duy Khải cũng đến đây à, trùng hợp thật đấy.”Ninh Duy Khải kéo ghế, ngồi xuống cạnh bố vợ, nói thẳng: “Bố, con có việc muốn thương lượng với bố.”“Anh nói đi.” Tâm trạng của ông Chúc tương đối vui vẻ, cậu hai ở bên cạnh nửa cười nửa không nhìn Ninh Duy Khải.Ninh Duy Khải kể vắn tắt vụ việc Ái Đạt tung ra sản phẩm gây sốt trên thị trường. Ông Chúc nghe xong gật đầu: “Aito đúng là rất sáng tạo. Không ngờ con trai lớn qua đời, Từ Dung vẫn còn con trai giỏi giang như vậy, khiến người khác không khỏi ngưỡng mộ.”Cậu hai Chúc Hàm Trình biến sắc mặt, Ninh Duy Khải cười cười.“Anh định làm thế nào?” Ông Chúc hỏi: “Có cần sự ủng hộ về mặt tài chính của tập đoàn không? Anh cứ đề xuất đi.”Ninh Duy Khải uống một ngụm trà, từ tốn đáp: “Bố, lần này con không định làm gì cả.”Nghe câu này, Chúc Hàm Trình chau mày, ông Chúc cũng hơi bất ngờ: “Anh nói tiếp đi.”Ninh Duy Khải đã có sự chuẩn bị từ trước, chậm rãi mở miệng: “Bố, bố từng nói, chúng ta là người đứng đầu thị trường. Làm một lãnh đạo cần phải quyết đoán, nhưng