
g thân thể cô đã bị thái độ của Lệ Trí Thành kích thích.Nhường cô năm phút ư?Bức tường đá không quá cao, vậy mà anh nhường cô những năm phút? Khoảng thời gian năm phút cũng đủ để cô leo nửa già rồi.Tự nhiên được lợi, Lâm Thiển cũng không từ chối. Lệ Trí Thành thể hiện thái độ khinh thường thực lực của cô, nhưng cô không cảm thấy bị sỉ nhục. Anh muốn nhường, lẽ nào cô ngăn cản anh? Chẳng tội gì phải làm vậy. 1 – 15 (158)Ôm ý nghĩ tất thắng, Lâm Thiển tiếp tục leo lên cao.Dưới mặt đất lúc này xuất hiện một số thanh niên người Hoa. Nghe cuộc đối thoại của hai người, bọn họ hò reo cổ vũ, đồng thời giải thích với bạn đồng hành khác màu da. Lâm Thiển vừa leo thêm một đoạn liền nghe thấy tiếng tán thưởng của mọi người với Lệ Trí Thành: “Động tác của cô ấy rất đẹp, anh bạn!”Lệ Trí Thành gật đầu với bọn họ, sau đó tiếp tục dõi theo người phụ nữ đang tranh thủ từng giây từng phút ở trên vách đá, một lòng muốn thắng anh.Khóe miệng anh nhếch lên.***Lâm Thiển đã leo hai phần ba vách đá, mô bám có độ khó cao nhất cách đó không xa. Đang định tiếp tục tiến lên, cô liền nghe thấy tiếng hét lớn ở bên dưới: “Hết năm phút.”Lâm Thiển giật mình. Tuy cô dễ “sôi sục nhiệt huyết” như Lệ Trí Thành nhận xét nhưng một khi bắt tay làm việc, tố chất tâm lý của cô tương đối vững vàng, cũng rất tập trung. Vào giây phút này, cô tự nhủ, đừng nhìn xuống bên dưới, mặc kệ anh có đuổi kịp hay không, chỉ cần tiếp tục leo lên theo nhịp độ của mình là được.Ai ngờ đúng lúc này, cô liền nghe thấy giọng nói trầm ấm từ dưới vọng lên: “Lâm Thiển, tôi bắt đầu đuổi theo rồi.”Lâm Thiển đang giẫm vào một khe nhỏ trên tường đá, nghe giọng nói bình tĩnh của Lệ Trí Thành, không hiểu sao tim cô đập mạnh, chân bị trượt, suýt nữa không đứng vững.Lâm Thiển hít một hơi sâu. Cũng không biết có phải anh cố tình khiến lòng cô hỗn loạn, nhưng cô vẫn không nhịn được, mắng thầm anh là “đồ thâm hiểm”. Cô tiếp tục leo lên đỉnh.Lâm Thiển luôn nhắc bản thân đừng bận tâm đến Lệ Trí Thành, nhưng tiếng suýt xoa ở bên dưới quá rõ ràng. Cô gần như không thể tưởng tượng, động tác của anh đẹp đến mức nào.“Điểm quyết thắng” ở ngay trước mặt, Lâm Thiển không nhịn được, liếc xuống phía dưới.Vừa nhìn, cô lập tức giật nảy mình, bởi Lệ Trí Thành đã ở ngay dưới chân, hai người chỉ cách nhau một đoạn bằng chiều cao thân hình.Tốc độ của anh là tốc độ tên lửa hay sao? Anh từng là bộ đội đặc chủng à?Chỉ một giây phút ngắn ngủi nhưng Lâm Thiển cũng nhìn thấy động tác gãy gọn dứt khoát của anh. Mái tóc ngắn bị gió thổi loạn xạ, gương mặt trầm tĩnh rất chăm chú. Một động tác nhướn người, tay anh đã ngang bắp chân cô.Lâm Thiển vội vàng quay đầu, ra sức leo lên.Dù là vách đá dựng trong công viên nhưng đoạn cuối vẫn có độ khó nhất định, thêm vào đó vách đá rất trơn nên Lâm Thiển thử mấy lần cũng không được. 1 – 15 (159)Lúc này, cô không cần cố ý quan sát Lệ Trí Thành, bởi anh đã leo lên ngang bằng cô. Hình bóng màu đen như con báo nhanh nhẹn trong đêm tối, cách cô không đến một thước.Lệ Trí Thành tạm thời dừng lại, không tiếp tục leo lên đỉnh. Anh quay đầu về phía Lâm Thiển, cất giọng pha lẫn ý cười: “Em chịu thua chưa?”Đang ở trạng thái toàn lực chiến đấu, Lâm Thiển nhất thời quên mất người đàn ông này là Boss của mình, cũng quên chuyện anh đang theo đuổi mình, cô ngẩng đầu trả lời bằng ngữ điệu kiêu ngạo: “Còn lâu.” Sau đó, cô lại trèo lên trên.Ai ngờ lần này cô giẫm phải một mô đá có vấn đề, tựa hồ hơi lung lay. Chân trượt xuống, cơ thể mất thăng thằng, Lâm Thiển liền rời khỏi bức tường, rơi xuống dưới.Bên dưới vang lên tiếng kêu sợ hãi và tiếng thở dài đầy tiếc nuối. Cả người Lâm Thiển văng đi văng lại như con diều. Cô sợ đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh. Vách đá, Lệ Trí Thành, cây cối và sân khấu phía xa xoay chuyển trước mắt cô. Theo phản xạ, Lâm Thiển giơ tay muốn bám lấy thứ gì đó để cố định thân thể. Đúng lúc này, tay trái của cô bị giữ chặt, một sức mạnh truyền tới, cả người cô được kéo lên trong giây lát.Tiếp theo, đập vào mắt Lâm Thiển là đôi mắt đen hun hút của Lệ Trí Thành. Vòng eo bị anh ôm trọn, người cô dán vào vòm ngực anh. Sau đó, anh lập tức xoay người, cố định cô vào tường đá, chấm dứt tình trạng lắc lư của cô.“Không sao đấy chứ?” Bên dưới có người hỏi lớn tiếng.“Trời ạ, sao anh ấy làm được nhỉ?”Lâm Thiển thở hổn hển. Mặc dù trên người thắt dây an toàn nhưng bị rơi xuống và đung đưa trong không trung ở độ cao như vậy, ai mà chẳng sợ hãi? Cô ngẩng đầu nhìn Lệ Trí Thành, đồng thời cất giọng khô khốc: “Tôi không sao.”Lệ Trí Thành không nói một lời, chỉ cúi đầu nhìn cô.Ngọn đèn ở trên cao chiếu xuống đỉnh đầu anh. Trời lại không biết có tuyết rơi từ bao giờ, hoa tuyết bay lất phất xung quanh người họ. Bởi vì căng thẳng, tim Lâm Thiển đập rất nhanh. Tay Lệ Trí Thành ôm eo cô, người anh đè cô vào tường đá. Thân thể anh rất ấp áp, Lâm Thiển thậm chí nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực anh, nhịp tim cũng nhanh như cô.Anh đang lo lắng cho cô?“Tôi không sao, chuyện nhỏ ấy mà.” Cô vội lên tiếng.“Ừ.” Anh đáp khẽ, cánh tay vòng qua thắt lưng Lâm Thiển càng siết chặt: “Tôi