
sẽ không để em xảy ra chuyện.”Lâm Thiển không nhịn được, khóe miệng cong lên. Đúng vào lúc này, một hồi chuông dài không biết từ phương nào truyền tới. 1 – 15 (160)Tiếp theo là tiếng các du học sinh đồng thanh đếm ngược: “Mười, chín, tám, bảy…”Không ngờ đã đến giây phút giao thừa.Lệ Trí Thành, Lâm Thiển và đám thanh niên ở bên dưới cùng đếm: “Bốn, ba, hai, một.”Ở một nơi không xa vọng đến tiếng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt. Đám thanh niên nhiều màu da khác nhau dưới mặt đất cũng hét lên bằng tiếng Trung lẫn tiếng Anh: “Happy New Year!” “Chúc mừng năm mới” “Năm ngựa… happy.”Lâm Thiển quay đầu, lập tức chạm mắt Lệ Trí Thành. Hai người đồng thời mỉm cười.“Chúc mừng năm mới!”“Chúc mừng năm mới!”Lâm Thiển đã qua cơn hoảng sợ. Bị ảnh hưởng bởi bầu không khí ở xung quanh, cô tươi cười nói với Lệ Trí Thành: “Vì thua cuộc nên tôi đã thực hiện lời hứa.”Ý cười nơi khóe miệng Lệ Trí Thành vẫn chưa tan biến: “Ừ.”Lâm Thiển nhìn sâu vào mắt anh, cất giọng chân thành: “Nguyện vọng của tôi trong năm mới là tập đoàn Ái Đạt tràn đầy tinh thần, quay về đỉnh cao.”Lệ Trí Thành chỉ yên lặng nhìn cô, không lên tiếng.Lúc này, người ở dưới đất bắt đầu gọi bọn họ, kéo sợi dây trên người Lâm Thiển, định từ từ thả cô xuống đất. Ai ngờ, dù anh ta kéo rất mạnh, bên trên vẫn không nhúc nhích.Lâm Thiển cũng cảm nhận thấy, bởi vì Lệ Trí Thành khóa chặt eo cô trong cánh tay đầy sức mạnh của anh, nên cô không thể động đậy.Sau đó, anh đột nhiên cúi mặt. Lâm Thiển giật mình, anh muốn hôn cô?Ở giây tiếp theo, hơi thở của người đàn ông phả vào mặt Lâm Thiển, nhưng anh tiếp tục hạ thấp, vùi mặt vào hõm vai cô.Không phải là nụ hôn, mà là một cái ôm. Một cái ôm trên không trung.Mặt Lâm Thiển hoàn toàn dán vào ngực Lệ Trí Thành, mũi cô chỉ ngửi thấy mùi hương thanh lạnh từ người anh. Sau đó, giọng nói trầm ấm của anh vang lên bên tai cô: “Nguyện vọng của tôi trong năm mới là…”Lâm Thiển thót tim.Nguyện vọng là cô trở thành bạn gái anh? Hay cô đồng ý gả cho anh?Nhưng không ngờ, Lệ Trí Thành cất giọng dịu dàng chưa từng thấy: “Tôi và phó tướng Lâm luôn vui vẻ và hạnh phúc như ngày hôm nay.”CHƯƠNG 15Lâm Thiển cảm thấy, Lệ Trí Thành đã dùng cách rất thông minh, khiến quan hệ của cô và anh bước sang giai đoạn mới, giống hai người bạn, nhưng cũng đầy khả năng tiến xa hơn.Anh không còn “tấn công” dồn dập, mà để cô từ từ chấp nhận con người anh.Tất nhiên, mục đích của anh vẫn rất rõ ràng, nhưng sau đêm giao thừa, hạt giống chôn sâu trong lòng cô bấy lâu dường như bắt đầu nảy mầm. Ít nhất, cô chấp nhận quan điểm của anh, cô nên tìm hiểu anh nhiều hơn. 1 – 15 (161)Cô không cần quá nôn nóng vội vàng, cũng đừng quá lý trí cảnh giác, đừng bỏ lỡ người đàn ông thông minh xuất sắc như anh.Vì vậy vào thời khắc ngồi ở ghế sau xe taxi, ngắm nhìn đường phố lấp lánh ánh đèn, cảm nhận khí chất trong lành rõ rệt của người đàn ông bên cạnh, tâm trạng của Lâm Thiển không còn bối rối, mà ngọt ngào vui vẻ.Chẳng cần nhiều lời, đêm nay vẫn rất tuyệt vời.Toàn thân Lệ Trí Thành vừa toát mồ hôi. Thời gian gần đây thường xuyên ngồi một chỗ, bây giờ được hoạt động, hơn nữa còn vận động xương cốt cùng người phụ nữ của mình, nên vào thời khắc này, cả người anh từ trong ra ngoài đều hết sức thư giãn và dễ chịu.Anh yên lặng ngắm gương mặt nghiêng linh lợi của Lâm Thiển. Đôi mắt cô lấp lánh, không biết cô lại nghĩ đến chuyện gì, có vẻ rất thích thú.Ánh mắt Lệ Trí Thành hơi thẫm lại. Lâm Thiển, anh tạm thời bảo lưu nụ hôn đáng lẽ trao cho em ở trên bức tường đá nhưng anh cố gắng nhẫn nhịn. Đợi đến ngày em mở cánh cửa trái tim mình, cam tâm tình nguyện chấp nhận anh, anh sẽ đòi lại toàn bộ.Lúc này, xe taxi đã tới cổng một căn hộ đẹp đẽ. Lâm Thiển nói tiếng Anh với người tài xế và trả tiền. Trong lúc cô chờ lấy tiền thối lại, Lệ Trí Thành nhướng mày quan sát, tầng hai của ngôi nhà bật đèn sáng, một người đàn ông cao lớn đứng bên cửa sổ, chắp hai tay sau lưng nhìn xuống dưới, ánh mắt như dò xét, như suy ngẫm.***Căn hộ của Lâm Mạc Thần có vẻ bề ngoài trang nhã, phù hợp với tính cách cao ngạo của anh.Bên ngoài ngôi nhà còn có hàng rào nhỏ rất đáng yêu, ở giữa là hoa cỏ do Lâm Thiển trồng.Lúc này, Lâm Thiển đứng bên hàng rào, mỉm cười với Lệ Trí Thành: “Anh… mau về khách sạn đi. Chúc anh ngủ ngon.”Sau khi cùng anh chơi cả buổi tối, không hiểu tại sao cô không thể gọi “Lệ tổng” như trước. Nhưng nếu gọi thẳng tên “Trí Thành” thì quá kinh khủng, vì vậy Lâm Thiển đành dùng từ “anh”.Lệ Trí Thành gật đầu, đáy mắt tràn ngập ý cười: “Chúc em ngủ ngon.”Anh vừa dứt lời, cửa ra vào ngôi nhà vang lên tiếng động khẽ, đèn ở huyền quan bật sáng. Sau đó, có người mở cửa đi ra ngoài.Lệ Trí Thành nhướng mắt, còn phản ứng của Lâm Thiển là…lập tức đóng cổng hàng rào, giả bộ tự nhiên đi về phía cửa nhà: “Anh, em về rồi, chúc mừng năm mới.”Lâm Mạc Thần mặc áo len màu xám nhạt, quần dài đen, bộ dạng thoải mái nhưng vẫn tuấn tú nổi bật. Anh hết nhìn cô em gái đang vờ như không có chuyện gì xảy ra đi lướt qua chỗ anh, rồi lại nhìn người đàn ông trẻ tuổi đứng ngoài hàng rào đang lịch sự gật đầu với mình. 1 – 15 (162)Hừ, đến