
rang hay giết người nhưng tất cả đều đặt dưới sự kiểm soát của chính quyền Washington. Dù một tên tội phạm mang quốc tịch Mỹ có giết người ở Việt Nam và chạy trốn vào đây đi chăng nữa thì ngay cả cảnh sát cũng phải đứng nhìn trừ phi chính Lãnh Sự Quán trao trả cho chúng ta.
Liếc nhìn đồng hồ tôi thấy đã tới giờ hẹn. Một người đàn ông to cao, da trắng với mái tóc bạch kim rẽ một ngôi đang tiến tới và bắt tay với Uyên. Tôi thì thầm. –Thật đúng giờ.
– Hello. –Tôi bắt tay ông ta và nói.
– Xin chào. –Đáp trả lại câu nói tiếng anh đầy phong cách của tôi là một câu tiếng Việt làm tôi ngượng đỏ mặt.
Thấy sự ngượng ngùng của tôi Uyên xen vào. –Xin giới thiệu với ngài đây là Cao Thanh Liêm, một đồng nghiệp của tôi.
– Thanh Liêm, cái tên nghe rất hay. –Ông nói tiếng Việt đặc giọng nước ngoài.
Uyên tiếp tục. –Đây là ngài Smith, hiện tại là phó Tổng Lãnh sự Quán Mỹ.
– Vâng, xin mời theo tôi. –Vừa nói ông ta vừa đi trước dẫn đường.
Người đàn ông đi trước, Uyên và tôi đi theo sau, tôi thì thầm vào tai cô. –Phó Tổng Lãnh Sự Quán sao, cô quen ông ta hay vậy?
Uyên mỉm cười không trả lời.
Cả hai rải bước theo Mr.Smith, chúng rời khỏi khu vực hành chính nơi có nhiều người Việt lẫn người nước ngoài đang làm các thủ tục liên quan. Cả hai đi sâu hơn vào trong lãnh sự, bước vào một tòa nhà có màu trắng toát. Trước cổng, hai nhân viên an ninh da trắng trang bị vũ trang nhìn chúng chằm chằm. Tiến sâu vào tòa nhà, nhiều người Mỹ đang làm việc ở tầng trệt, tất cả đều ăn vận quần áo vét sang trọng. Chúng tôi đi bộ lên cầu thang ở giữa lên tầng hai.
Tới trước căn phòng, Mr Smith quay lại xem hai người bạn của mình có còn không rồi mở cửa. –Mời vào. –Ông nói tiếng Việt khá chuẩn.
Tôi và Uyên bước vào trước. Căn phòng toát lên một màu trắng tao nhã, Giữa phòng là một bàn làm việc cỡ lớn trên bàn có rất nhiều giấy tờ. Sau cái bàn là quốc kì Mỹ được dựng trên cột cao. Gần đó, còn có cái bàn nhỏ để tiếp khách. Uyên và tôi được mời xuống cái bàn đó.
Mr Smith lấy tập hồ sơ trên bàn làm việc rồi cũng ngồi đối diện hai người, ông rót trà ra tách mời cả hai dùng.
– Ông cũng thích uống trà sao. –Tôi hỏi.
– Đúng vậy, tôi thấy trà ở Việt Nam rất ngon. –Ông vẫn nói rất nhanh nhưng giọng nói mang đậm chất nước ngoài.
– Ông Smith rất thích văn hóa ẩm thực ở Việt Nam như là trà, bánh cuốn, bánh xèo. Vâng Vâng. Nói chung nếu có dịp anh sẽ được nghe ông ấy nêu cảm nhận về các món đó. –Uyên giải thích.
Ông mỉm cười rồi nói. –Rất xin lỗi đã để mọi người chờ ở đó.
– Ôi không, ông rất đúng giờ. –Tôi nói.
– Không, tôi đã trễ 1 phút rồi đấy.
Tôi hơi lấy làm bất ngờ quay qua nhìn Uyên thì thấy cô mỉm cười như biết trước được điều này. Mr Smith giở tập hồ sơ ra rồi lấy ra mấy tờ giấy đưa cho tôi và Uyên. Ông nói. –Sáng nay tôi hơi bận nhưng tôi cũng đã tìm giúp cô về tài liệu của người này rồi.
Tôi và Uyên lật tài liệu ra. Góc trái in rõ tấm hình thẻ nền trắng của Sơn. Cả hai im lặng nghe Mr Smith nói.
– Hồ sơ của người này rất rõ ràng, 6 năm trước, tức là năm 2008 cậu ta bắt đầu du học ở Mỹ. Tại một ngôi trường danh tiếng đó là George Washington Universiti. Cậu ta ở nội trú của trường. Trong vòng 6 năm tại nước ngoài chưa một lần cậu ta vi phạm pháp luật cũng như bị kỉ luật của nhà trường. Từ đó cho đến khi kết thúc khóa học cậu ta không về nước. Về phía liên lạc thì cậu ta cũng hay gọi điện cho người thân mình và có một số máy cậu ta gọi nhiều nhất là 09XXX. Số máy này thường xuyên liên lạc với Sơn. Chúng tôi chỉ có thể tìm hiểu tới đó vì quá trình bảo mật thông tin khách hàng nên tôi không thể nào biết được nội dung các cuộc đàm thoại.
Ông dừng lại giây lát rồi tiếp lời. –Qua xác minh hồ sơ xuất nhập cảnh thì chú của cậu ta là ông Dương Thành Văn thường xuyên nhập cảnh sang Mỹ trong thời gian cậu ta học ở đó. Một năm có khi tới 6 lần.
– Vậy ông ta có gặp Sơn không? –Tôi hỏi.
– Cái đó chúng tôi không xác minh được. Sau khi nhập cảnh vào sân bay, ông ta hoàn toàn như bốc hơi khỏi nước Mỹ, không một khách sạn, một nhà nghỉ nào hay một địa điểm nào có đăng kí tạm trú của ông ta. Chúng tôi hoàn toàn không xác định được vị trí cũng như những việc ông ta đã làm trên đất Mỹ. Chúng tôi chỉ xác định được khoảng thời gian ông ta định cư trên đất nước chúng tôi mà thôi. Mỗi lẫn ông ta ở một tuần. Thông thường thì 2 tháng ông ta nhập cảnh một lần. Có khi ít hơn.
Tôi suy nghĩ một hồi lâu rồi nói.
– Vậy có khi nào ông ta liên lạc với cháu mình. Dương Thành Sơn.
– Cái này chúng tôi hoàn toàn không biết. Ông ta quá bí hiểm. – Mr Smith vẫn trả lời bằng cái giọng trọ trẹ.
– Vâng, vậy cảm ơn ông quá.
– Không sao, tôi rất sẵn lòng giúp đỡ.
Tôi và Uyên đứng dậy chào ông rồi bước ra khỏi phòng, Uyên không quên lấy tập tài liệu của ông đưa cho. Mr Smith tiễn chúng tôi ra tận nơi mà ông đã đưa họ vào. Tuy chúng tôi đã mấy lần từ chối nhưng ông vẫn làm vậy. Trên đường ra bãi đậu xe, Tôi nói.
– Cô nghĩ thế nào.
– Sơn cũng có thể là một thành viên của Hội Tứ Hải.
– Đúng vậy. –Tôi nói. –Có thể chú cậu ta là trung gian liên lạc trong những năm cậu ta ở