
chết với tôi. Haiz… có xấp giấy mà cũng làm mất!… Còn đứng đó làm gì, đi nhanh đi!!
Cậu trai ấy nghe vậy không khỏi giật mình, liền nhanh chân chạy ra khỏi phòng. Cô gái khẽ thở dài rồi ngồi phịch xuống ghế làm việc, tháo chiếc kính xuống, tay cô xoa xoa đôi mắt mệt mỏi. Mắt cô gái rất đẹp, và nó cũng đặc biệt nữa. Nó mang một màu trầm lắng và buồn bã, một màu tím gợi tình. Và cô gái ấy không ai khác là Machiko Yori.
Yori sang Hàn Quốc để lập nghiệp cùng chị của Takagi- Usami Sakura, hay còn gọi là Young Ji. Cô cùng Young Ji sang đây được 5 năm, cả hai cùng làm việc tại công ty Moyoshi chi nhánh ở Hàn. (Ai không biết xem lại chương đầu nhé!)
Và hôm qua là ngày tuyển nhân viên hàng tháng của công ty. Công ty Moyoshi vốn rất nổi tiếng, ai mà được vào làm thì cũng có thể gọi là may mắn, vì lương tháng của Moyoshi rất cao, vào đây làm một năm có thể mua được một căn nhà. (Cái này là chém á!) Người ngoài hay có câu truyền tai nhau nghe, rằng: Vào được công ty Moyoshi thì giống như đang lên thiên đường, nhưng chỉ cần làm sai một việc nhỏ nhặt thì lập tức rơi xuống địa ngục.
Một lát sau..
“Cộc…cộc…”
– Mời.
Yori lạnh giọng khiến người đứng ngoài cửa toát hết mồ hôi tay. Cửa mở, cậu trai lúc nãy bước vào. Cô nhìn cậu ấy, khẽ hừ lạnh.
– Tôi mong là cậu có tin tốt.
– Dạ…dạ, đây thưa chủ tịch! – Cậu ấy run rẩy chìa ra trước mặt Yori một xấp giấy.
– Tốt! Mà cậu đã quăng nó ở xó nào vậy!?
– Dạ, em để quên trong phòng nghỉ trưa ạ!
-… Thôi được rồi, tôi tạm tha lần này! Cậu về làm việc đi.
– Cảm ơn chủ tịch! Mà chủ tịch này, đôi mắt chị nhìn đẹp thật đấy, chị nên đeo kính áp tròng thay vì cặp mắt kính ấy ạ, sẽ đẹp hơn đấy!… Em… em chỉ nói vậy thôi, chào chị!
Rồi cậu ấy đi ra khỏi phòng. Yori cũng không mấy ngạc nhiên trước những lời nói đó. Nó quá quen thuộc với cô. Còn cặp kính kia chỉ là kính không độ, cô không biết từ khi nào mình lại có thói quen đeo cái gọng kính vô dụng ấy, có lẽ là từ 5 năm trước.
Và xin giới thiệu đôi chút về cậu nhóc cấp dưới kia:
Cậu ấy tên Choi Tae Hee, năm nay 20 tuổi, là nhân viên được chính tay Yori tuyển chọn vào tháng trước. Cậu không cao, dáng người gầy gò, mỏng manh dễ vỡ. Gương mặt nhỏ nhắn, làn da trắng hồng cùng với cặp kính cận dày cộm, to sụ chắn trước mắt. Yori đã đôi lần muốn tháo cặp kính ấy xuống vì nó làm cô khó chịu, nhưng cậu ấy một mực không cho. Đôi lần cô thắc mắc, không biết vẻ đẹp ẩn sau chiếc kính dày kia là đẹp đến nhường nào?
Yori ngao ngán nhìn xấp giấy trên tay. Lật đi lật lại cũng chỉ một vài người có vẻ là tạm ổn. Cô không biết mấy người tuyển chọn bên dưới làm ăn như thế nào nữa, toàn là trai đẹp mà năng lực thì chẳng bao nhiêu. Lật đến cuối, cô bỗng dừng lại. Mắt cô ánh lên tia nhìn khó hiểu, đôi mày cau lại.
– Lee Sang Joon! Sao người này không có ảnh, tên cũng xấu nữa! Nhưng năng lực cũng khá! Được rồi, để xem trợ lý mới của tôi làm ăn ra sao!?
*-*-*-*
Giờ tan tầm lúc nào cũng là thời gian mệt nhất trong ngày. Thường thì đi từ nhà đến công ty, Yori chỉ mất 15 phút là đến, đằng này lại gần nửa tiếng đồng hồ, cả người cô mỗi lần về đến nhà là mệt lử, chân tay cứ bủn rủn hết lên.
– Chào tiểu thư!
Ông quản gia Kang lù lù xuất hiện, cúi gập người chào Yori. Từ lúc cô và Young Ji sang đây, theo thông tin mà Takagi cho biết, cha cô có để lại một căn biệt thự tại quận Gang Nam, còn có ông quản gia Kang và một vài người hầu khác.
Ông Kang xuất thân là một nông dân nghèo, sống tạm bợ trong mái lều tranh rách nát, không vợ, không con. Vô tình cha Yori bắt gặp, liền bảo ông về nhà và làm quản gia cho mình. Lúc đề nghị như vậy, cha cô cứ sợ là ông không đồng ý, vì vốn dĩ chức quản gia cũng chẳng khác gì một người hầu nhưng có phần cao cấp hơn. Nhưng nào ngờ ông lại đồng ý. Vào một chuyến đi sang Hàn Quốc, ông Kang cũng đi theo. Nào ngờ, cha và mẹ cô bị tai nạn trong khi đi làm việc và mất. Và thế là ông ở Hàn đến tận bây giờ.
– Tiểu thư, cô nên nghỉ ngơi sớm, mai cô có một cuộc họp quan trọng ạ!
– Tôi biết rồi, cảm ơn ông. Ông cũng nên đi nghỉ sớm. Và tôi cũng sẽ không ăn tối.
– Dạ, thưa tiểu thư!
Yori đi thẳng lên phòng. Cô lười nhát bật đèn, cứ thế đi vào phòng tắm, ngâm mình trong dòng nước mát lạnh. Mọi phiền muộn theo đó mà trôi đi hết. Song, cô trở ra với chiếc đầm ngủ đơn giản ngắn đến gối. Vò vò mái đầu ướt sũng nước, lúc này cô giật mình nhận ra trên giường mình đang có một tên con trai đang ngồi đó.
– Tự nhiên nhỉ!? – Yori lạnh lùng lên tiếng, mặc dù trong lòng khá ngạc nhiên nhưng gương mặt cô vẫn không biểu hiện gì.
– Phải. – Một giọng trầm ấm vang lên khiến cô bất ngờ, nó rất quen thuộc.
– Anh là ai!?
– Hm… Tôi nghĩ sớm muộn gì cô cũng biết.
Căn phòng tối om khiến cô chẳng thể nhìn rõ được dung mạo hắn. Vất khăn sang một bên, cô định đưa tay lên bật đèn thì hắn đã nhanh chóng đẩy cô vào tường, kìm chặt hai tay cô lại.
– Buông! – Yori hừ lạnh, mắt nhìn người đối diện như muốn đâm từng nhát vào hắn.
– Ngữ khí vẫn vậy nhỉ, thủ lĩnh!
Rồi chẳng nói chẳng rằng, hắn đưa tay tháo cặp kính trên mặt cô, thuận tiện cúi xuống hôn lên môi