
của mình.
– Em đúng là ác độc mà!!!
– Ai bảo anh biến thái… – Cô bực bội cài cúc áo lại.
– Nhưng chúng ta là vợ chồng, làm mấy “chuyện ấy” có gì là sai??
– Chúng ta chưa đủ 18+!!!
– Anh không biết!! Em đền đôi môi cho anh mau!
Yori cười thích thú, cô mạnh bạo đẩy anh nằm xuống. Rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi rướm máu của anh. Tay cô mở thắt lưng của áo choàng tắm đang ngự trị trên người anh. (Lưu ý là anh Kiyoshi có mạet một cái quần cộc nhé, chứ không phải là chỉ mặc “ấy” không!!! *Cười dâm*) Cơ bụng sáu múi hiện ra trước, mặt cô bỗng đỏ lựng.
– Ai da, em bảo anh biến thái, em nên xem lại mình đi nhé!!!
– Em không biết, tự dưng tay em, nó… nó…
– Em là người đầu tiên thấy anh bán khỏa thân đấy nhé!!
– Hứ! Thôi, đi ngủ, em mệt rồi!
Nói rồi, cô ôm chầm anh, cả hai cùng chìm vào giấc ngủ ngọt ngào, sâu lắng. Ngoài cửa sổ, ánh trăng phản chiếu bóng của một người trải dài lên một góc căn phòng.
“Cứ tận hưởng đi, rồi hai ngươi sẽ phải chịu đau khổ!”
*-*-*
Sáng hôm sau.
“Reng…Reng…”
Tiếng chuông điện thoại Yori reo lên. Cô với tay lấy, là Takagi. Sao cậu ấy lại gọi giờ này.
– Sao vậy?? – Cô hỏi, giọng còn ngái ngủ.
– Thủ lĩnh, cái tên hôm qua, tôi đã biết nó đến từ bang nào rồi!
– Đợi một lát, tôi đến liền!
Hoàn chương.
°
°
°
°
°
°
°
°
Ra chap giữa trưa cho nó “hót”!! Hihihi…
Thực tình là au định viết tiếp cho nó dài nhưng thôi, dừng đúng lúc như vại cho nó hồi hộp xíu!!! *Ngoáy mông*
À mà, độ biến thái trong chap này còn nhẹ nhàng nhể!?? Au chủ yếu là nhá hàng trước thou, còn dài dài mà!! *Cười đểu*
Chúc rds trưa vui vẻ, mà chắc giờ này ai cũng ngủ trưa hết rồi nhỉ!!? :3
CHƯƠNG 36: CÔ EM HỌ GIAN XẢO
“Rầm”
Cánh cửa phòng làm việc của Takagi bị Yori đạp mạnh. Cô đi vào, tự nhiên mà ngồi lên bàn làm việc của cậu, mặt lạnh như tiền.
– Nói mau!
– À, theo thông tin tôi điều tra thì tên đó thuộc bang… Nika
– Sao cơ?? Bang Nika á? – Yori trợn tròn mắt.
– Đúng vậy! Xem ra bọn chúng đã bắt đầu hành động rồi!!!
– Sao chúng dám!!… Hừ!
– Chúng ta sẽ làm gì đây??
– Cứ chờ đợi đi, để xem bọn chúng còn trò gì nữa!
*-*-*-*-*-*
Kiyoshi nhằn nhọc ngồi dậy, anh hoảng hốt khi thấy Yori đã biến đi đâu mất. Anh chạy vòng vòng khắp nhà, đến khi chạy vào bếp, anh thấy một tờ giấy note. Nội dung nó ghi:
‘Em có việc phải đi trước. Có gì thì anh cứ đi về trước, em xong việc sẽ về thẳng nhà luôn.Mà chắc có lẽ em đi đến tối mới về. Vậy nhé. Yêu anh ❤’
Kiyoshi khẽ cười. Anh nhanh chóng thay quần áo rồi phóng về nhà. Đến nhà, căn nhà bỗng yên tĩnh đến lạ.
– Dì Diệp ơi! Bé Rian!! Amaya…
Im lặng…
Anh chạy lên phòng bé Rian, thấy Haruko và Rian đang ngủ thì thở phào. Nhưng, giờ nhìn lại khắp phòng, anh giật mình khi thấy quần áo đang vươn vãi khắp nơi. Mà đa số là đồ của Haruko. Dưới chân anh là cái gì gì đó màu đen… (Là underwear á!!! ㅋㅋㅋ) Tò mò cầm lên…
– Ahhhhh!!!! Đồ biến thái, anh đi ra khỏi phòng cho tôi!!!!
Haruko lơ mơ ngồi dậy, thấy anh đang cầm đồ của mình thì mặt đỏ lựng, hét toáng lên, cầm gối, thú bông ném liên hoàn về con người đang đứng tần ngần trước cửa. Rian nhờ tiếng hét ấy mà cũng tỉnh luôn. Kiyoshi nhanh chân vọt lẹ trước sự tấn công kinh khủng của Haruko.
– Chị à, nổi giận nhiều già nhanh lắm đấy!! – Bé Rian đặt một tay lên vai Haruko, còn tay kia chống hông, ra vẻ người lớn.
– Cái tên vô duyên, bần tiện, thối tha!!!! Yori mà biết thì lúc đó đừng trách ta ác!!!! Muahahaha… – Haruko nở một nụ cười man rợ.
– Chị Haruko, mấy giờ rồi!??
– Hahaha… – Vẫn cười.
– Chị…
– MUAHAHA… – Cười lớn hơn.
– CHỊ HARUKO!!!!! – Rian vận hết nội công hét vào tai Haruko.
– Hả? Gì?! Em nói gì??!
– Em hỏi mấy giờ rồi!?
– À… 7h35… Chi vậy?!
– Hôm nay em có hẹn đi tới cô nhi viện lúc 8 rưỡi.
– Vậy à!!! Hm… hay chị đi chung với em nhé, dù gì hôm nay cũng là chủ nhật!!!
– Ok!
Rồi hai chị em đi lựa đồ và kéo nhau vào nhà tắm. Một lát sau, hai người dung dăng dung dẻ bước ra. Trước khi xuống phòng khách, Haruko còn nói với Rian một câu:
– Em đừng chào cái tên đang ngồi ở dưới nhé!! Cứ xem hắn là vô hình đi!
– Dạ! – Rian khúc khích cười, đáp lại.
Rồi cả hai đi lướt qua Kiyoshi như người vô hình. Anh vừa định nở nụ cười chào Rian, thấy bé như vậy lòng chợt buồn man mác.
“Tôi đã làm gì sai!??”
Sau khi Haruko và Rian xách mông ra khỏi nhà, Kiyoshi chán nản lên phòng đánh một giấc tới chiều tối. (Ngủ kinh dữ!! ==”)
“Vợ gọi… Vợ gọi…”
À vâng, đó là tiếng nhạc chuông độc đáo của anh dành riêng cho cô khi cô gọi. Lồm cồm bò dậy, nhấc điện thoại nghe:
– Gì vậy vợ??
– Anh à, em phải đi qua Trung Quốc một chuyến, có chuyện gấp lắm! Có gì anh xin phép cho em nghỉ ngày mai nếu em không về kịp nhé, love you!!!
“Tút… tút…”
Nói một hơi rồi cô tắt máy, không để anh ú ớ được tiếng nào.
– Sao số tui toàn bị bỏ rơi không vầy nè!!!
Anh nằm than vãn một lát, nhấc điện thoại gọi cho ai đó..
– Ê, lát đi bar không?? – Anh hớn hở nói.
-…
– Vậy hẹn 7 giờ gặp nhé!
-…
*-*-*-*
7 Giờ, tại bar Winner.
Một chiếc Ferrari đỏ chói đậu ngay trước cửa. Kiyoshi với bộ trang phục đen huyền bước vào. Trông anh