
ỉ làm động tác đỡ mình cho có, lại không ngờ lại thật sự kéo tay nàng lên, dù trong nháy mắt liền buông ra, cơ thể Lưu Uyển Thanh giật nảy, trong lòng bàn tay vẫn còn lưu lại một chút ấm áp….
Cúi đầu: “Không biết thế tử đã dùng điểm tâm chưa…nếu vẫn chưa dùng, nếu người không chê….này…” Lưu Uyển Thanh chưa kịp nói hết câu, Đông Mai đứng một bên đã vội kéo tay áo nàng ra hiệu, ngẩng đầu lên mới phát hiện Lục Khang đã ngồi vào chỗ từ lúc nào. Mà Đông Tú rất tự giác đem phần cháo đã chuẩn bị sẵn cho nàng đẩy qua chỗ hắn, mà hắn dĩ nhiên đã đưa tay múc một muỗng cháo…Trong nhất thời Lưu Uyển Thanh cảm thấy thật sự ngượng ngùng.
Chắc hẳn Lục Khang cảm thấy chọc ghẹo nàng như vậy đủ rồi, cũng không nhìn nàng nữa, chỉ cúi đầu chăm chú dùng điểm tâm.
Bữa điểm tâm này, Lưu Uyển Thanh cảm thấy mình bị đau dạ dày mất, cũng không hiểu mình cùng thế tử có phải là bát tự không hợp hay không, vì sao mọi lúc nàng ngẩng đầu lên đều đối diện ánh mắt của hắn, trong đôi mắt ấy lại còn có ý cười vui vẻ, đây rốt cuộc là sao a? Hắn sẽ không nghĩ là mình chỉ có tình ý chăm chăm nhìn hắn chứ…nếu vậy thì thật mắc cỡ chết người mất.
Lưu Nhân Quý cũng chịu không nổi, bản thân cũng đã nhận được ánh mắt u oán của tiểu muội nhà mình, nhưng cũng đâu phải do mình tự ý dẫn thế tử đến đây đâu! Chẳng qua mình chỉ khách khí hỏi thế tử có dùng điểm tâm hay không, ai ngờ ngài ấy lại trực tiếp đồng ý lời mời này. Thế tử đã lên tiếng, mình làm sao có thể từ chối, huống chi tiểu muội nhà mình cũng chuẩn bị gả cho thế tử rồi, hơn nữa còn có mình ở một bên mà, cứ nghĩ sẽ không có việc gì đâu…ôi….
— ——–
“Nàng thích cúi đầu lắm sao? Hay trên xe ngựa của gia có cái gì hay ho?”
Lưu Uyển Thanh sửng sốt, lập tức ngẩng đầu lên: “Không có…”
Lục Khang cầm cây quạt trong tay, nâng cằm Lưu Uyển Thanh lên: “Nàng rất ghét gia sao?”
“A? Không có…Thế tử đừng nghĩ vậy…ta chỉ là…chỉ là…”
Khóe miệng Lục Khang nhếch lên, vẻ mặt Lưu Uyển Thanh có chút kinh ngạc, lại thoáng có ý hoảng hốt, hai mắt mở thật to, nhìn gương mặt tuấn tú càng lúc càng tiến tới gần nàng…Hơi nóng của tiếng hít thở kia phả trên mặt nàng, lúc này sợ rằng cả hai tai của Lưu Uyển Thanh đã đỏ rực rồi.
Theo bản năng, Lưu Uyển Thanh hơi nhắm mắt lại…một lúc lâu sau cũng không có chuyện gì xảy ra, không nhịn được mở to hai mắt, nhìn Lục Khang đã sớm quay lại chỗ ngồi của mình…há mồm thở dốc…chỉ cảm thấy hai gò má của mình đã nóng vô cùng….vô thức lại thấy có chút ủy khuất, mũi có chút chua xót, trong khóe mắt liền ngấn lên một tầng sương mờ…
Thấy vậy, Lục Khang hơi nhíu mày, liền ho khan một tiếng: “Khụ….đừng khóc, một lát tới hoàng cung, mọi người lại tưởng gia khi dễ nàng!”
“Chẳng lẽ không phải sao? Dù thế tử người có thân phận cao quý, cũng không thể như vậy….như vậy….”
Lục Khang cũng không ngờ tới, Lưu Uyển Thanh trong lòng hắn luôn nhút nhát như một con thỏ con lúc này lại đang phản bác lại mình: “A? Như vậy cái gì?”
“Người…người rất hay bắt nạt ta!” Nói xong Lưu Uyển Thanh liền vô thức ném khăn lụa trong tay mình qua phía Lục Khang.
Lục Khang thấy bộ dạng của nàng chẳng khác nào một con mèo hoang nhỏ, khóe miệng lại cong lên, nhận lấy khăn lụa, nhìn bức thêu “hoa mai nở trong tuyết” trên chiếc khăn, suy ngẫm cười: “Chiếc khăn lụa này gia đã có một cái, xem như đây là tín vật nàng tặng cho gia làm vật đính ước, nàng cũng đừng lười biếng mà cứ thêu mãi một vật như vậy…A, vừa vặn gia đang thiếu một chiếc quạt, nàng thu lại chiếc khăn này đi, về phần chiếc quạt, gia không vội, chờ sau này nàng gả sang có thể gia sẽ nói lại chuyện ấy.”
Sớm nên nghĩ đến,ngày ấy, khăn thêu của nàng nhất định đã rơi ở trong rừng mai….”Cái gì mà tín vật đính ước, thật là cứ….cứ nói bậy!”
Nói xong cũng không thèm nhìn Lục Khang nữa, xoay mặt về phía tường xe. Tất nhiên cũng đã bỏ lỡ một màn ánh mắt mang đầy tiếu ý (ý cười) của Lục Khang.
“Chủ tử, Lưu tiểu thư, đến rồi.”
Lục Khang trực tiếp xuống xe ngựa, đợi lúc Lưu Uyển Thanh xuống xe, nhìn thấy bàn tay đưa về phía mình…Vốn không muốn đáp lại, nhưng nếu cứ như vậy nhảy xuống xe cũng không tiện, không thể làm gì khác hơn là nghiêm mặt đưa tay mình vào lòng bàn tay hắn. Lại cứ nghĩ xuống xe sẽ buông ra, không ngờ dọc trên đường tay nàng đều bị hắn gắt gao nắm chặt, càng muốn giãy giụa, hắn lại càng cố sức nắm chặt, chắn chắn bàn tay nàng đã sưng đỏ lên rồi…Cuối cùng cánh tay vặn vẹo mãi cũng mệt mỏi, Lưu Uyển Thanh bất đắc dĩ đành buông lỏng xuống, đương nhiên khóe miệng Lục Khang lúc này càng cong thêm: “Lát nữa nàng đừng sợ, gia sẽ chỉ điểm cho nàng.”
Lưu Uyển Thanh gật đầu, nhẹ giọng: “Dạ!”
Đông cung
Lưu Uyển Thanh theo sau Lục Khang hành lễ với hoàng hậu.
“Hài tử ngoan, đều đứng lên đi, Khang nhi, sao mấy hôm nay con không tới thăm ai gia, thế là? Đây là ghét bỏ bổn cung nói nhiều phải không!”
Lục khang chắp tay nói: “Hoàng hậu nương nương nói đùa, cháu không dám nhận.”
Khóe miệng hoàng hậu hàm chứa ý cười, khoát tay áo, nhìn sang phía Lưu Uyển Thanh: “Đây là cô nương của Lưu gia sao, mau mau ngẩng đầu lên cho bổn cung nhìn kĩ một chút, là mĩ nh