pacman, rainbows, and roller s
Thứ nữ vợ kế

Thứ nữ vợ kế

Tác giả: Uyển Tiểu Uyển

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325631

Bình chọn: 9.5.00/10/563 lượt.

cách.

Hai ngày sau

Sáng sớm, Lưu Uyển Thanh đã rời khỏi giường, để đám người Đông Mai hầu hạ tắm rửa thay y phục, thay xong thải y thải lý ( ý chỉ bộ áo váy cùng giày đồng bộ đủ màu…), Đông Mai liền nâng Lưu Uyển Thanh tới đợi ở Đông uyển. Lúc này ở Đông uyển đã dựng sẵn một màn trướng tạo thành phòng với sảnh Đông Bắc.

Chờ đến giờ lành, Lưu đại lão gia đứng dậy, ho khan một tiếng, nói: “Ngày hôm nay là buổi lễ cập kê của tiểu nữ Lưu Uyển Thanh, xin cảm tạ các vị khách quan và bằng hữu đã đến đây! Tiếp theo, buổi lễ cập kê của tiểu nữ Lưu Uyển Thanh chính thức bắt đầu!”

Lưu Uyển Thanh được Đông Mai nâng tay, chậm rãi bước tới, tán giả (người trợ giúp trong lễ cập kê) chính là Bạch Nhược Vân, cháu gái bên nhà mẹ đẻ của Lưu đại phu nhân, Lưu Uyển Thanh cũng chỉ gặp qua nàng ấy vài lần, là một thiếu nữa dịu dàng hiểu chuyện.

Bạch Nhược Vân cẩn thận chải đầu cho Lưu Uyển Thanh. Đợi sau khi lễ chải đầu vừa xong, Lưu lão phu nhân được Lý ma ma nâng đỡ bước tới, cao giọng ngâm tụng lời chúc: “Lệnh nguyệt cát nhật, thủy gia nguyên phục. Khí nhĩ ấu chí, thuận nhĩ thành đức. Thọ khảo duy kỳ, giới nhỉ cảnh phúc” (ta bó tay, không dịch được) Sau đó lại tự mình chải đầu gia kê cho Lưu Uyển Thanh.

Lúc sau, Bạch Nhược Vân đỡ Lưu Uyển Thanh đến Đông phòng để chuẩn bị thay một bộ váy nho gia áo tơ trắng.

Lưu Uyển Thanh nề nếp quỳ gối xuống trước mặt Lưu đại lão gia cùng Lưu đại phu nhân làm lễ vái lạy. Sau Nhị gia, hai lạy, tam gia, ba lạy, trêm mặt Lưu lão phu nhân có chút lo lắng, Lưu Uyển Thanh thấy vậy, trong lòng lại càng thêm cảm kích…Qua hai canh giờ, buổi lễ cập kê mới kết thúc. Lưu đại phu nhân đợi khách khứa ngồi xuống liền lập tức chào hỏi.

Lúc này, Lưu đại phu nhân bị một đám phu nhân vây quanh, bên tai bà nghe toàn lời khen tặng, ngay cả Vương phu nhân ngày thường không mấy thân thiện hôm nay cũng bước tới nói lời chúc cát tường.

“Ta nói phu nhân thật sự có phúc khí mà, nữ nhi được gả vào chỗ tốt, nhi tử lại có chí thăng tiến! Nghe nói nhị công tử ở biên quan lại lập thêm công lao phải không? Không biết đã đính hôn chưa?”

Thấy có người nhắc tới nhi tử thứ hai, Phúc nhi nhà mình, Lưu đại phu nhân không khỏi thở dài: “Đừng nói nữa, ta thật lo lắng tới mức ngày đêm ngủ

khôngngon giấc, tuy nói Phúc nhi có tiền đồ. Nhưng đao kiếm vô tình, bây giờ ta rất muốn biết tin tức về nó, nhưng lại sợ, rất sợ một ngày kia… ôi… phi, phi… xem cái miệng của ta này!”

“Nói vậy còn chưa được làm mai?”

“Đúng vậy, thật thật, đầu đau muốn chết mất.”

“Ôi trời, thật là đúng dịp, nhà mẹ ta có một cô nương…”

Lúc này, ngoài cửa bỗng có một trận lộn xộn, một gã sai vặt vội vàng chạy vào bẩm báo: “Lộ Vương thế tử tới.”

Lưu Uyển Thanh sững sốt, theo bản năng quay mặt nhìn về phía cửa lớn, liền thấy Lục Khang mặc một thân trường bào với vạt áo đỏ sậm, ống tay áo có thêu tường vân bằng chỉ vàng, sải bước chân tiến đến, liếc nhìn về phía Lưu Uyển Thanh, lại thấy nàng bất chợt quay đầu trở về, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Khuôn mặt Lưu Uyển Thanh bị trận này làm cho đỏ ửng lên, trong mắt Bạch Nhược Vân đang đứng một bên hiện lên vẻ ước ao, không nhịn được trêu ghẹo: “Thanh muội muội không cần phải xấu hổ như vậy, chắc không tới mấy ngày nữa là muội được gả sang đó rồi!”

Lưu Uyển Thanh đỏ mặt liếc Bạch Nhược Vân, nhỏ giọng: “Vân tỷ tỷ không phải cũng phải lập gia đình sao, chờ lúc đó, muội sẽ chuẩn bị thật tốt để cười lại tỷ tỷ.”

Lục Khang tới vội vàng tất nhiên cũng rời đi vội vàng, nhưng có vài lân Lưu Uyển Thanh lén ngắm nhìn hắn, đều bị hắn bắt tại trận, hại cho khuôn mặt nàng đỏ tới mức muốn nhỏ máu, mà khóe miệng Lục Khang càng lúc càng cong lên, lúc rời đi còn ý vị thâm trường tặng cho Lưu Uyển Thanh một ý cười vui vẻ.

Dù sao cũng là thế tử gia, tuy rằng các tân khách có hơi đáng tiếc, đây là cơ hội rất tốt để kết giao a, nhưng họ lại càng âm thầm hạ quyết tâm phải qua lại cùng Hầu phủ thật tốt, cho dù không có cái mũ Hầu gia kia, cái danh nhà mẹ đẻ thế tử phi, bổn gia của trạng nguyên này cũng không thể xem thường, huống chi Lưu đại thiếu gia cũng trúng bảng nhãn.

Chập tối.

Lưu Uyển Thanh ngồi bên cửa sổ nâng má, không biết đang suy nghĩ cái gì, Đông Mai bước tới: “Tiểu thư, người ở chỗ này đón gió không sợ bị cảm phong hàn sao!”

“Ta làm gì dễ bị nhiễm gió lạnh như vậy, đúng rồi, chuyện của Trúc Tâm…”

“Nha đầu kia khóc chảy cả nước mũi, nhưng người mà tiểu thư chọn cho nàng đương nhiên rất tốt, bây giờ sợ là đã bắt đầu biết xấu hổ rồi!”

“Vậy là tốt rồi, dù sao cũng làm chủ tớ một thời gian, ta cũng không muốn nàng bị ủy khuất.”

“Có thể gả cho chỗ tốt, đó là may mắn của nàng, làm gì có chỗ nào ủy khuất, tấm lòng của tiểu thư quá lương thiện đó!”

Lưu Uyển Thanh cười cười, cũng khó diễn tả tâm tình của mình lúc này: “Đến lúc đó, ta sẽ tìm cho em một chỗ tốt.”

Tất nhiên Đông Mai bị nàng chọc cho đỏ mặt, dậm chân: “Tiểu thư, nô tỳ… nô tỳ phải không chịu gả, trêu ghẹo nô tỳ như vậy nữa đâu! Nô tỳ… Nô tỳ đi lấy nước cho tiểu thư.” Nói xong liền xoay người chạy ra khỏi phòng.

Thấy vậy, Lưu Uyển Thanh lắc đầu… khẽ thở dài…