
hân thôi sao? Bọn chúng nghĩ đưa ra khổ nhục kế này thì ta sẽ cho qua mọi chuyện à? Dù không chính thức giao bái thiếp, nhưng mọi người đều đã biết việc chúng ta cùng Hà gia ước định! Việc này không thể để yên!”
Lưu đại phu nhân gật đầu :”Đương nhiên không thể bỏ qua dễ dàng như vậy, lão gia, giờ thiếp đi thăm Thanh nhi, lòng dạ con bé vốn nặng tình nghĩa, thiếp sợ con bé lại nghĩ nhiều. Hơn nữa, mấy ngày trước, ở Vương phủ…”
Lưu đại lão gia khẽ nhíu mày :”Nàng nói xem thế tử có phải hay không….?”
“Lão gia, chúng ta không thể để Thanh nhi chịu ủy khuất…”
Lưu đại lão gia phất tay :”Yên tâm, tất nhiên gia hiểu được. Gia chỉ lo nếu thế tử thật sự có ý định này , đến lúc đó sợ là chúng ta không thể từ chối. Dù sao…”
Lưu đại phu nhân lo lắng nói :”Như vậy…hay là chúng ta nhờ Bảo nhi nói bóng gió một chút xem sao?”
“Không được, đấy chỉ mới là suy đoán của chúng ta, lỡ lúc đó bị coi là bịa đặt, sợ rằng lợi bất cập hại. Việc này cho qua đi, cũng đường nói gì cho nương biết, chỉ một việc của Hà gia đã khiến nương rất tức giận. Chuyện Vương phủ bên đó, nếu không có chứng cứ, thì chắc là do chúng ta nghĩ nhiều rồi. Bây giờ nàng nên qua thăm Thanh nhi, khuyên con bé đừng nghĩ nhiều. Nàng cũng nên yên tâm, mấy năm nay gia cũng xem Thanh nhi như con gái ruột của mình, dù thế nào đi nữa, gia cũng không để con bé phải đi làm thiếp! Cho dù Vương phủ thật sự ra lệnh xuống như thế, gia cũng sẽ nói cô nương nhà chúng ta không thể làm thiếp.”
Lưu đại phu nhân gật đầu, cũng không ở lại thêm chút nào, vội vàng dẫn theo Tình nhi đến viện của Lưu Uyển Thanh.
Tất nhiên Lưu Uyển Thanh cũng biết Lưu đại phu nhân đến đây vì mục đích gì, liền cười nói :”Nương, người yên tâm, nữ nhi không nghĩ nhiều đâu. Về phần những lời nói linh tinh vô căn cứ kia, đừng nói bây giờ chưa truyền ra, cho dù có truyền ra thì sao? Công tử Hà gia “Long Dương chi hảo” cũng đâu phải lỗi của nữ nhi, huống chi ngay cả bái thiếp cũng chưa trao đổi, như thế chuyện này lại càng không liên quan gì tới nữ nhi, nếu những lời linh tinh ấy thật sự truyền ra, chúng ta hoàn toàn có thể tranh cãi.”
Nghe Lưu Uyển Thanh nói vậy, Lưu đại phu nhân yên lòng :”Con nghĩ được như vậy nương cũng an tâm. Chuyện này cũng do nương không lựa chọn cẩn thận, Hà gia sẽ phải cho chúng ta lời tạ lỗi, nương sẽ không để con bị ủy khuất đâu!”
“Nữ nhi biết nương thương con, nương cũng đừng quá lo lắng cho nữ nhi, nữ nhi còn nhỏ, không cần gấp.”
Lưu đại phu nhân sửng sốt..nghe Lưu Uyển Thanh nói vậy, lại nghĩ, không biết có phải bị thế tử làm cho mê mẩn rồi chứ? Vội kéo tay nàng :”Con ngoan, trong này không có ai khác, con nói cho nương biết, có phải con đối với thế tử….”
Lưu Uyển Thanh giật mình, lập tức lắc đầu :”Nương, nữ nhi sẽ không bao giờ làm thiếp, nương yên tâm!”
“Nương làm sao an tâm về con được, nương biết con là đứa nhỏ có hiểu biết, nhưng cũng sợ lòng con khó chịu.”
“Nữ nhi với thế tử khác nhau một trời một vực, lúc ở Vương phủ, thế tử vì đại ca nên mới nói với con vài câu, nữ nhi sẽ không đoán mò. Nương cũng đừng xem việc đó quan trọng như vậy, nữ nhi chỉ muốn tìm một phu quân thực sự kiên định, sống một cuộc sống bình an.” Nói đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Uyển Thanh hơi đỏ lên.
Lưu đại phu nhân vỗ tay nàng :”Nếu thật như thế, nương cũng an tâm rồi!”
(1): Long Dương chi hảo: chuyện này bắt nguồn từ Chiến quốc sách – Ngụy sách. Long Dương Quân là nam sủng của Ngụy vương, Ngụy vương rất yêu thương hắn. Có một ngày, hai người cùng nhau câu cá, Long Dương Quân câu được hơn mười con cá, thế nhưng không chỉ mất hứng mà còn bật khóc. Ngụy vương cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi hắn vì sao lại khóc, hắn nói: Khi ta câu được con cá thứ nhất thì lòng tràn đầy vui sướng, thế nhưng sau đó câu được con cá khác lớn hơn thì ta lại bỏ rơi con cá đầu tiên. Hiện tại ta được ngài sủng ái, cùng ngài cộng chẩm, mọi người đều kính nể ta, nhưng tứ hải có lắm mỹ nhân như vậy, người khác sẽ đem người đẹp hơn đề cử cho ngài, khi đó, ta sẽ giống như con cá thứ nhất mà bị bỏ rơi, nghĩ đến đây thì ta làm sao lại không khóc cho được? Ngụy vương nghe xong thì rất cảm động, vì vậy ban bố toàn quốc, nếu có ai dám đề cử mỹ nhân trước mặt hắn thì sẽ tịch thu tài sản cả nhà, giết kẻ phạm tội. Long Dương Quân đạt được mục đích, đương nhiên cười tươi rạng rỡ, Ngụy vương nhìn khuôn mặt tỏa sáng của sủng thần, càng khiến thần hồn điên đảo. Vì thế hậu nhân sau này khi nói đến Long Dương tức là chỉ nam sắc, còn Long Dương chi hảo tức là chỉ đồng tính luyến ái.
Chương 42: Chương: 42
Sau khi nghe tin, Lưu Uyển Nguyệt nhếch miệng, trong mắt lóe lên chút mưu tính.
Lúc này, Điền Trăng Khang ôm lấy nàng ta, cười :”Phu nhân, nàng lại nghĩ ra chủ ý xấu xa gì đây?” Lưu Uyển Nguyệt quay qua, ném cho hắn một cái nhướn mày, đưa tay chọc vào lồng ngực hắn :”Tướng công, thiếp làm vậy, chẳng phải đều vì chàng sao! Nếu không phải vì lòng thiếp luôn luôn có chàng, thiếp sẽ không như vậy…chỉ cần tướng công vui vẻ, thiếp cũng vui vẻ.”
Điền Trăng Khang thoáng suy nghĩ, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ Lưu Uyển Thanh…với làn