Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko????

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko????

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326112

Bình chọn: 7.00/10/611 lượt.

chỉ còn vẻn vẹn 3 mét, một cánh tay dài thẳng thừng chắn ngang trước đường đi của cậu. May sao, cậu thần thông quảng đại, tinh tường võ nghệ kịp thời thắng phanh gấp, nếu ko, cậu đã bị cánh tay kia pặp một pặp vào cổ, le lưỡi “ửaaaaa!”…”rầm!”…”pipòpipòpipò”…và cuối cùng…”Văn tế đại ca xã hội đen”…=_=!!

-Tử Thần?_Thở phào nhẹ nhõm vì viễn cảnh thê thảm kia chỉ là sản phẩn của trí tưởng tượng phi thực tế, Khải Phong sau khi bình ổn lại tâm trí, nhận dạng được kẻ thù trước mặt là ai liền nhíu mày, ko khỏi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Tào Tháo.

-Cậu đang làm gì ở đây?_Đem khuôn mẫu chất vấn tội phạm với tông giọng thấp trầm nhưng có đủ 10 phần bức người áp lên khuôn mặt “nhan sắc” cũng vào loại hàng hiếm sắp tuyệt chủng của ông cậu trẻ lâu rồi mới có dịp tái ngộ của mình, Tử Thần ko câu nệ tỏ rõ thái độ chán chường ko muốn tiếp cho ai kia thấy.

-Ra…cháu…đã biết chuyện này!_Ngớ người một chút trước áp khí đè nằng vô hình kia, Khải Phong đảo mắt nhìn Tử Di đang đứng trên bục nhìn mình rồi dán ánh mắt lên khuôn mặt của kẻ dám chặn đường, khoé môi cong lên đầy giễu cợt.

-Thì cậu cũng đã biết đấy thôi!_Chú ý đến từng cử chỉ của ông cậu, Tử Thần phần nào có chút lí giải được ý nghĩa trong câu nói đầy khinh giễu kia, vẻ mặt thoáng não nề. Cuối cùng, dù có bày mưu sắm kế giấu nhẹm mọi chuyện, Khải Phong vẫn biết Gia Băng còn sống. Điều này có nghĩa là, lại thêm một kì đà vượt hoang mạc đến ngáng đường cậu rồi. Đời cách mạng của cậu sao mà dài lê thê quá!

-Đồ khốn!_Thằng cháu mình vào hùa với bọn buôn người làm chuyện trái luân lí đạo người, cũng tốt, nhân cách của nó vốn tệ hại thế rồi, thêm nữa cũng chỉ làm chiến công của nó thêm hiển hách thôi, nhưng nó dám cả gan đem bán người của chú mình như một món đồ mà ko thèm xin phép, điều đó như một chuỗi calo phỉ nhổ vào thanh danh khó khăn lắm mới tạo dựng được của Khải Phong, khiến cậu ko thể nào nén cơn tức giận sục sôi xuống dạ dày được nữa.

Mạnh bạo vung tay xé gió, Khải Phong giáng một đấm tràn ngập thù mới nợ cũ vào khuôn mặt đẹp trai của Tử Thần, một công đôi việc hủy hoại luôn dung nhan đối thủ.

Bất ngờ lãnh trọn cú đấm từ trên trời rơi xuống, Tử Thần ko khỏi choáng váng, đất trời trong tầm mắt cậu bỗng nhiên chao đảo dữ dội như đứng trên biển rộng.

Ôm nỗi kinh ngạc quá đỗi, cùng sự buồn bực ko xua đuổi được, Tử Thần mất đà, thiếu điều ngã xuống mặt đá lạnh.

Sau khi mở đường máu cho mình, Khải Phong bước lẹ lên bục. Dưới hàng trăm hàng vạn ánh nhìn dò xét bủa vây, cậu đưa đôi mắt đen sâu rạo rực vui sướng trùm lên tấm thân nhỏ nhắn quen đối diện.

Ko phải là ảo giác, ko phải là giấc mơ. Người đứng trước mặt cậu ko ai khác là Tử Di. Chỉ có điều, cô nàng này, nãy giờ hồ như chưa thoát khỏi kinh ngạc, đôi mắt cô to tròn trố lên nhìn cậu ko chớp.

Cũng phải, trên đời, có mấy ai thấy chàng trai tuấn lãng ko tiếc mạng lao vào vòng nguy hiểm, xả thân cứu mình mà ko rưng rưng nước mắt cảm động, vui sướng đến nghẹn ngào cơ chứ, chẳng qua, cũng vì thẹn quá, ko biết xử sao cho phải nên thường tình, kẻ được cứu hay trơ cứng toàn thân, não bộ nhất thời ngưng hoạt động mà thôi. Tử Di cũng ko phải là người ngoại lệ.

Nghĩ vậy, Khải Phong dịu dàng bỏ qua cho phản ứng ngu ngốc nhưng được cái dễ thương của người kia, hai tay dang rộng gay gắt đưa cả cơ thể mảnh mai của Gia Băng ủ trọn vào lòng ngực vững chãi.

Cậu tình tứ đặt chiếc cằm nhọn nam tính dựa lên bờ vai gầy của ai kia,

nhẹ nhàng mà hít hà, nhẹ nhàng mà tham lam muốn lượm lặt thu hồi hết toàn bộ mùi hương toát ra từ cơ thể Gia Băng.

Đã lâu ko gặp, mùi hương trên người Gia Băng vẫn như vậy, ko có chút gì thay đổi. Mùi hương ngầy ngậy của sữa khơi gợi nhung nhớ hoà quyện cùng mùi rượu quyến rũ thoang thoảng từ từ len lỏi vào từng chiếc lông mũi của Khải Phong, ngay lập tức phong toả toàn bộ tâm trí vui sướng của cậu.

Nhớ! Cậu thực sự rất nhớ mùi hương luôn

có mãnh lực khuấy đảo cuộc sống của cậu này! Nhớ đến mức muốn

ngạt thở chết đi cho trái tim ngừng rên rỉ, đến mức muốn xử bắn bất cứ ai dám lảng vảng đem mùi hương khác làm lũng loạn thính giác thiếu thốn của cậu.

Ông trời may ra cũng có lương tâm, ko đem

cậu vứt bỏ xuống địa ngục mà còn mở thêm cánh cửa thiên đường cho cậu dung nạp.

Quá đột ngột vì cái ôm nồng nàn ngập đến bất ngờ, Gia Băng sau cú đơ người phủ phục đã dần lấy lại được ý thức. Cô như con chim hoàng yến bị nhốt trong chiếc lồng sắt, ra sức dãy dụa, cố thoát khỏi vòng tay trơ trẽn của ai đó, ánh mắt thấp thỏm lo lắng ko yên ko ngừng dè dặt tìm cớ liếc trộm khuôn mặt đen như ống khói của kẻ bên dưới, ai oán nhăn mặt méo miệng.

Rada dò tìm boom ngầm gửi tối hậu thư về gỏn lọn một chữ: “Dangerous” và ra sức thúc giục chủ thể thu dọn hành lí chẩu.

Thôi xong! Cô đã nói với ai rằng Lăng Tử Thần lúc giận…

…rất đẹp trai chưa nhỉ?

Mà phật nói, muốn ngắm trai đẹp thì tất nhiên, phải trả giá đắt trước đã.

-Xin lỗi! Tôi đến muộn!_Tăng thêm lực siết lên vòng tay nhằm chế ngự sự phản kháng yếu ớt của đối phương, Khải Phong trầm ấm

thì thầm bên vành tai đỏ lựng của Gia Băng những câu từ ngập trà


80s toys - Atari. I still have