80s toys - Atari. I still have
Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư

Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư

Tác giả: Bắc Minh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327660

Bình chọn: 8.5.00/10/766 lượt.

ầm bình thuốc, phía trên có nhiều chỗ đã bị mài mòn, không thấy được chữ. Chỉ có thể nhìn thấy mấy chữ “Xoa bóp” . . . . . .”Hiệu quả” “Tốt” .

Sở Thiên Ngạo chỉ vào bình thuốc nói: “Em xem, phía trên không phải viết phải kết hợp xoa bóp hiệu quả mới có thể tốt sao?” Mặc dù những chữ khác không thấy rõ, nhưng mấy chữ này em có thể thấy chứ?

Mạc Tiểu Hàn lần này lần hoàn toàn tin Sở Thiên Ngạo.

Ánh mắt trong veo khổ sở nhìn Sở Thiên Ngạo, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ bừng một mảnh. Làm thế nào đây? Chẳng lẽ để Sở Thiên Ngạo giúp cô bôi thuốc sao? Nhưng nếu không để Sở Thiên Ngạo giúp cô bôi, giúp cô xoa bóp, hôm nay khẳng định không tốt lên được, cô cũng không muốn cứ khập khễnh như vậy xuất hiện trước mặt người khác a, sáng sớm hôm nay bị Vi Vi náo loạn như vậy, tất cả mọi người đều biết tư thế đi bộ của cô không được tự nhiên là vì cùng người đàn ông làm cái đó nhiều. . . . . .

Điều này khiến cô làm sao ngẩng đầu lên được!

Thấy dáng vẻ do dự khổ sở của Mạc Tiểu Hàn, Sở Thiên Ngạo biết cá đã mắc câu, rèn sắt khi còn nóng: “Nếu như không bôi thuốc, nơi đó không khỏi. Vậy em không thể đi bộ. Nếu đi sẽ rất khó nhìn! Người nào có kinh nghiệm nhìn một cái cũng biết người kia làm chuyện đó nhiều mới có thể đi như vậy. Quá mất mặt đấy!”

Mạc Tiểu Hàn bị Sở Thiên Ngạo nói trúng tâm tư, bắt đầu dao động: “Ừ. . . . . . Được rồi, vậy anh giúp em bôi đi, nhất định phải xoa bóp a, để em nhanh khỏi.”

Sở Thiên Ngạo mừng rỡ! Rốt cuộc có thể nhìn kỹ nơi thâm u tuyệt vời đó của Mạc Tiểu Hàn, Tiểu Hàn quá xấu hổ, trước kia thường cầu xin cô để hắn nhìn một chút, cô đều không đáp ứng. Hôm nay thật là cơ hội tốt nha! Hắn nhất định phải thưởng thức một phen!

Mạc Tiểu Hàn không phải người dông dài, một khi đã quyết định, cũng rất sảng khoái.

Chỉ chỉ rèm cửa sổ: “Anh đi kéo rèm che.”

Sở Thiên Ngạo phụng mệnh đi kéo rèm cửa sổ, nhưng để lại một khe hở không lớn không nhỏ. Nếu kéo hết, phòng sẽ quá tối, hắn không cách nào thưởng thức nơi đó của Tiểu Hàn được.

“Toàn bộ kéo lên! Không được có ánh sáng.” Nghĩ đến chuyện bị Sở Thiên Ngạo mở to hai mắt nhìn, hơn nữa ngón tay còn bôi thuốc vẽ loạn, Mạc Tiểu Hàn liền cảm thất thẹn thùng.

” Kéo lên toàn bộ không có ánh sáng, sao anh giúp em bôi thuốc đây?” Sở Thiên Ngạo làm ra bộ dáng vẻ uất ức.

“Vậy. . . . . . Mở đèn đầu giường đi, nhưng phải điều chỉnh ánh sáng đến nhỏ nhất, có thể bôi thuốc là được rồi. Không cho sáng quá.” Giọng nói Mạc Tiểu Hàn thẹn thùng run rẩy.

Sở Thiên Ngạo nhìn Mạc Tiểu Hàn thật sự xấu hổ, cũng không dám ép cô nữa, chỉ sợ tính bướng bỉnh của cô nổi lên, hắn liếc cũng không có cơ hội.

Rèm cửa sổ toàn bộ kéo lên, trong nhà tối sầm, chỉ ánh đèn đầu giường tản mát ra bóng vàng nhu hòa.

Mạc Tiểu Hàn dưới ánh đèn có vẻ đẹp hơn. Sắc mặt mềm mại trắng nõn, đôi môi hồng thuận, giống như trái cây tươi mới nhất, khiến người ta muốn nhào tới ăn một miếng.

Sở Thiên Ngạo cảm thấy cả người bắt đầu căng thẳng. Hỏng bét, hắn không nên trêu đùa Mạc Tiểu Hàn như vậy. Chỉ sợ đến lúc đó khó chịu nhất vẫn là mình!

Cố nén xao động trong lòng, Sở Thiên Ngạo mở nắp bình, bảo Mạc Tiểu Hàn nằm dài trên giường.

Mạc Tiểu Hàn thẹn thùng. Kì kèo mè nheo cởi quần áo xuống, cơ thể vừa bại lộ trong không khí, lập tức kéo ga giường che mình.

Sở Thiên Ngạo bị cử động của cô làm cho có chút bất đắc dĩ: “Tiểu Hàn, em như vậy anh không có biện pháp bôi thuốc a!”

“Ưmh. . . . . .” Mạc Tiểu Hàn từ dưới mền phát ra tiếng trả lời trầm muộn. Thân thể không nhúc nhích.

Sở Thiên Ngạo một tay cầm bình thuốc, một tay nhẹ nhàng nhấc một góc mền lên.

“Tiểu Hàn, mở chân ra một chút.” Dịu dàng kiên nhẫn dụ dỗ.

Mạc Tiểu Hàn níu cái mền rất chặt, ánh mắt lại khẩn trương nhìn Sở Thiên Ngạo. Chân run rẩy theo lời Sở Thiên Ngạo, chậm rãi mở ra.

Thật là mắc cỡ chết được! Thấy Sở Thiên Ngạo cầm bình thuốc, ngơ ngác nhìn giữa hai chân cô, Mạc Tiểu Hàn thúc giục: “Anh nhanh lên một chút á!”

Bị hắn nhìn như vậy, thật là mắc cỡ chết được!

“Được, thuốc này mới thoa lên có thể có chút kích thích, em kiên nhẫn một chút a!” Trong miệng mặc dù đáp trả, nhưng Sở Thiên Ngạo hoàn toàn không có hành động. Hai mắt tham lam ngắm nhìn nơi tuyệt mỹ kia.

Hai cánh hoa đỏ tươi, thấp thoáng trong khu rừng rậm rạp. Bên trong còn có hai mảnh mềm hơn nhỏ hơn, dưới ánh mắt quan sát chăm chú của Sở Thiên Ngạo, khẽ cử động. một tia nước ở phía trên run rẩy ánh ra sắc màu mê người.

Sở Thiên Ngạo cảm thấy cả người nóng bỏng, cổ họng khô khan.

Hầu kết ngọ nguậy, nuốt xuống một ngụm nước miếng. Thật ra thì hắn thật sự là muốn giúp Mạc Tiểu Hàn bôi thuốc, hắn cũng không muốn làm những chuyện khác. Tiểu Hàn bây giờ, cũng không thể làm cái gì.

“Này, anh rốt cuộc đang nhìn cái gì! Nhanh lên một chút!” Thấy Sở Thiên Ngạo chậm chạp không cử động, Mạc Tiểu Hàn vừa xấu hổ vừa vội, thúc giục Sở Thiên Ngạo.

Giọng nói phát run, bị Sở Thiên Ngạo nhìn như vậy, thân thể cô cũng bắt đầu có một ít phản ứng khác thường!

Mặt càng ngày càng hồng, thân thể càng lúc càng nóng. Một chỗ nào đó, dường như cũng bắt đầu ướt . . . . . .

Sợ bị Sở