
kéo mạnh. Hiểu Khê vùng ra, nên trượt chân lại ngã lăn ra cỏ.
Lần này Hiểu Khê thấy bực mình, lồm cồm đứng lên, bực bội nói: “Hạo Nam, anh muốn thế nào? Em khách sáo đối với anh là nể mặt Tiểu Tuyết. Anh không nên được nước làm tới!”.
Hạo Nam luống cuống, không biết tại sao mình lóng ngóng tới mức làm Hiểu Khê lại ngã ra vậy. Anh không thể hiểu nổi tại sao cứ đứng trước mặt Hiểu Khê, anh lập tức biến thành đứa trẻ ngốc nghếch. “Tôi có lời muốn nói với em!”.
Lời đề nghị mà Hạo Nam muốn nói nhẹ nhàng một chút bỗng như tiếng gào thét. Hiểu Khê nhăn nhó: “Em đã nói rồi, em không muốn nghe!”.
Hạo Nam vẫn gầm lên như con sư tử: “Anh nhất định phải nói!”.
“Em nhất định không nghe! Không muốn nghe”, gân xanh trên mặt Hiểu Khê nổi lên vì tức giận.
Hạo Nam lồng lộn như lên cơn điên, vò đầu bức tóc, gào thét: “Vì sao em không muốn nghe? Em thậm chí không biết anh muốn nói gì cơ mà?”.
Hiểu Khê vung vẩy quả đấm trước mặt Hạo Nam, mặt đỏ bừng: “Bất luận anh nói gì, em đều không muốn nghe! Em không muốn nghe đấy! Không nghe! Không nghe!!!”.
“Anh yêu em! Minh Hiểu Khê!!”. Hạo Nam nhịn không được nữa, phải gào thét lên đối với Minh Hiểu Khê đáng ghét đó!
Đêm thật mát mẻ. Hiểu Khê ngơ ngẩn, tim như muốn rớt xuống. Không biết thời gian trôi qua bao lâu. Hai tay cô cô gắng lau đám bùn non dính trên mặt. Cô gắng trấn tĩnh tinh thần, cẩn thận và chậm rãi nói từng từ một: “Em không thích anh”.
Ánh mắt của Hạo Nam thật khác thường, đầy đau khổ nhưng nụ cười trái lại ôn hòa khác thường: “Anh biết!”.
Hiểu Khê chớp chớp mắt, chưa hiểu lắm.
Hạo Nam nói tiếp: “Em biết vì sao anh lại nói những lời như thế với em không?”. Anh nằm ngửa ra cỏ, nhắm mắt lại, cười lặng lẽ. Ánh sao trên trời thật sáng, soi rõ xuống gương mặt anh. Hạo Nam thì thầm: “Vì anh chỉ có một cơ hội như thế này”.
Hiểu Khê dứt đám cỏ xung quanh, lòng dạ rối bời. Cô nhìn Hạo Nam và hỏi: “Bây giờ em nên làm gì đây? An ủi anh nhé!”.
Hạo Nam dịu dàng đáp, mắt vẫn nhắm nghiền. Hai mi của anh ta bay nhè nhẹ: “Đúng vậy, em nên an ủi anh”.
Hiểu Khê cau mày: “Nhưng em không biết phải làm sao”.
Hạo Nam mở choàng mắt, lớn tiếng: “Em thật là ngu ngốc. Anh làm sao thích em cơ chứ?”.
Hiểu Khê gãi gãi đầu, thực là khó hiểu quá. Hạo Nam nói tiếp: “Anh làm sao có thể thích em chứ? Chúng ta kể cả cơ hội nói chuyện với nhau cũng rất ít, anh không thể thích em được. Yên tâm đi. Đồ ngốc…”.
Mắt Hiểu Khê sáng bừng, cô hớn hở hỏi: “Anh gạt em đúng không? Vì trước đây em rất dữ đối với anh. Cho nên, anh đùa em, chỉ là đùa em, xem em có bị lừa hay không? Đúng hay không?”.
Hạo Nam nhìn Hiểu Khê chăm chăm, lấy tay sờ lên gương mặt lấm lem của cô và nói: “Mặt của em rất bẩn, anh giúp em lau nhé!”
Hiểu Khê do dự một chút, rồi lấy một chiếc khăn mùi xoa thêu hoa từ trong túi ra, đáp: “Cám ơn anh, em có thể tự làm được”.
Hạo Nam bực mình túm chặt lấy tay của Hiểu Khê, khiến cô phải la oai oái lên vì đau đớn. Anh nói: “Để im cho anh lau, để anh giúp em”.
Hiểu Khê lại vùng vằng, không chịu. Hạo Nam vẫn nhẹ nhàng: “Nếu em thấy anh nói gì gây khó khăn cho em, vậy em hãy quên hết những lời nói đó đi nhé!”. Vừa nói, Hạo Nam vừa dịu dàng lau mặt cho cô. Động tác thật mềm mại, khác hẳn một Đông Hạo Nam thô lỗ khác ngày thường. Hiểu Khê đứng im, không dám động đậy, lòng bỗng dưng thấy cảm động lạ thường.
Cô hít một hơi thật sâu, đánh bạo vỗ lên vai của Hạo Nam một cái, nghiêm nghị nhìn anh, nói bằng giọng kiên quyết: “Hạo Nam, sau này anh là bạn tốt của em nhé!”.
Bàn tay của Hạo Nam bỗng khựng lại, rồi tức giận cốc lên đầu cô một cái. Mắt Hạo Nam đỏ như lửa, giận không thể kìm được, lớn tiếng nói: “Minh! Hiểu! Khê! Trước đây em không xem anh là bạn sao?!”.
Đồ ngốc! Lại nói sai rồi! Trong gió đêm, dưới ánh sao, Minh Hiểu Khê ôm đầu bỏ chạy.
Phong Giản Triệt trong bộ đồ bằng lụa màu trắng đang ngồi trên sô pha cũng màu trắng. Mấy cọng tóc đen nhánh trước trán anh như đang trêu đùa, đôi mắt hiền dịu như nước xuân. Anh ngồi ở đây, im lặng mỉm cười với Hiểu Khê, giống như đã đợi cô rất lâu rất lâu rồi, lâu khiến cô phải đau lòng. Tim của Minh Hiểu Khê đập liên hồi, cổ họng khô đắng, gắng nói: “Em… đã trở về. Anh đói không? Nồi canh đang hâm trên bếp”.
Hiểu Khê cố gắng tìm ánh mắt của Giản Triệt. Trong ánh mắt anh chỉ có sự quan tâm sâu sắc, không có chỉ trích và hoài nghi. Bỗng Giản Triệt cất tiếng nói: “Anh không đói”, rồi đứng dậy bước đi. Nhìn anh đi, Hiểu Khê bỗng nhiên thấy chột dạ. Cô cúi đầu xuống, đờ người ra, chân loạng choạng. Lạ thật, tại sao cô phải chột dạ nhỉ, cô không làm việc gì xấu, nhưng…
“Anh luôn đợi em phải không?”, Hiểu Khê nhịn không được hỏi nhỏ. Cô nói: “Triệt, em làm tổn thương anh rồi, đúng không? Là em luôn làm tổn thương anh”.
“Không, em không hề làm gì khiến anh bị tổn thương cả. Đừng ngại”, Giản Triệt nhìn cô chằm chằm, trả lời thật dứt khoát, “Mọi lời nói, mọi hành động của em đều là được anh trân trọng, đều khiến anh thấy rất hạnh phúc” .
Hiểu Khê thấy lòng thật chua xót và đau khổ như kim châm, cô bỗng thốt lên: “Em thích anh, Triệt”.
Giản Triệt thở g