
yêu. Anh nói: “Vì nó là một món quà anh chuẩn bị cho em”.
Minh Hiểu Khê kinh ngạc, nói: “… Hoá ra anh muốn vào ngày sinh nhật của em mới nói ra, để em có một niềm vui bất ngờ phải không?”.
Nụ cười của Giản Triệt thoảng chút thất vọng, anh đáp: “Đúng vậy, nhưng mọi chuyện đã bị lộ hết rồi, em sẽ không có được sự bất ngờ nữa”.
Trời tối dần, Minh Hiểu Khê vẫn ngả đầu vào đầu gối của Phong Giản Triệt, từ từ đi vào giấc ngủ. Giản Triệt nhẹ nhàng vuốt tóc cô, hỏi: “Em có đến buổi biểu diễn của anh không?”.
Hiểu Khê dụi dụi mắt, kinh ngạc nói: “Em đương nhiên sẽ đến, đó là món quà sinh nhật anh tặng cho em phải không?”.
Phong Giản Triệt mỉm cười: “Nói chắc rồi nhé, anh đợi em”.
Hiểu Khê ngửa mặt lên, tươi cười: “Không biết có nên nói với anh không, em thích nhất là nhận quà. Hộp quà thường có một đôi bướm đẹp và trang trí lấp lánh, bọc quanh gói quà. Em thường thích đoán thử bên trong là quà gì”.
Giản Triệt cười: “Đáng tiếc, buổi biểu diễn không cách nào bao bằng giấy có đôi bướm”.
“Không sao đâu”, Hiểu Khê khoát tay đầy rộng lượng. “Buổi biểu diễn của anh nhất định còn đặc sắc hơn mọi món quà rồi”. Đang nói, cô nghĩ ngay tới một việc. Nhất định phải tranh thủ đi mua sắm mới được.
Cái gì?!
Ông trời còn có mắt nữa hay không? Bộ lễ phục màu trắng mà Hiểu Khê thích bày trong tiệm đó đã bán đi rồi?! Minh Hiểu Khê tức đến ói máu. Ngày mai chính là buổi biểu diễn đàn cầm của Phong Giản Triệt, thế mà cô không mua được bộ lễ phục này tặng anh. Biết vậy, cô sẽ mua sớm hơn một chút. Nhưng ai ngờ bộ lễ phục đó đắt đến vậy, tới giờ cô mới gom đủ tiền. Thật không ngờ bộ lễ phục đó lại bị kẻ khác tranh mua mất. Minh Hiểu Khê tức muốn khóc, xem ra, cô đành lựa chọn bộ lễ phục khác. Chỉ là, không cam tâm, không cam tâm! Hiểu Khê ngẩng đầu lên trời than thở, rồi ủ rũ đi vào nhà trọ, lòng đầy đau khổ.
Chợt có người cản đường cô. Hiểu Khê bực mình. Lẽ ra đúng lúc cô không vui thế này, tốt nhất mọi người không nên đụng tới, nếu không thì… Nhưng chưa đến một giây sau, Hiểu Khê vụt trở nên vui mừng, thậm chí còn ôm chặt người chặn đường cô, vui vẻ reo lên: “Hạo Tuyết”.
Hạo Tuyết bị ôm chặt cứng, ngượng ngập vô cùng, liền quay mặt đi hướng khác. Minh Hiểu Khê vẫn vui mừng vô cùng: “Hạo Tuyết, sao em ở đây, em đang đợi chị phải không?”.
Đông Hạo Tuyết đẩy Hiểu Khê ra, với tay ra phía sau lấy ra một cái hộp giấy to, đẩy tới trước mặt Hiểu Khê, buồn bã nói: “Tặng chị!”.
Hiểu Khê tò mò: “Cái gì thế?”.
Hạo Tuyết vẫn bí mật: “Chị cứ xem đi thì biết”.
Hiểu Khê hấp tấp mở hộp ra, đôi mắt cô tròn xoe như chực rơi ra ngoài. Thì ra chỉ một phút trước, bộ lễ phục trắng này đã được gói bán cho người khác. Cô trừng mắt nhìn Hạo Tuyết: “Em làm sao biết chị đang tìm nó?”.
Hạo Tuyết vênh mặt lên không đáp. Minh Hiểu Khê bỗng nhiên bừng tỉnh: “Chị hiểu rõ, bộ lễ phục là do em mua đi, đúng không?”, Hạo Tuyết phổng mũi, gật gù.
Mình Hiểu Khê suy nghĩ hồi lâu, rồi nói: “Là Triệt nói với em, đúng không? Em không thông minh như thế đâu, làm sao đoán đúng tâm sự của chị”.
Hạo Tuyết liếc cô một cái đầy thăm dò.
Hiểu Khê nhìn cô ta, cười: “Thì ra em đến cùng chị giảng hoà, có đúng không?”.
Hạo Tuyết hừ một tiếng lạnh lùng. Minh Hiểu Khê than thở, làm bộ muốn đi: “Em đã không chịu nói chuyện với chị, còn cố lôi kéo. Vậy chị phải đi rồi”.
Mặt Hạo Tuyết xị ra, vội kéo tay Minh Hiểu Khê, giậm chân la lên: “Không nên, chị Hiểu Khê. Người ta đáng thương như thế, từ ngàn dặm xa xôi chủ động đến đây giảng hoà với chị. Thế mà chị lại…”.
Minh Hiểu Khê cười: “Em rất đang thương phải không? Ngày đó làm chị khó xử như thế”.
“Em mới khó xử đây!”, Hạo Tuyết hăng hái cãi, “Em thích anh Triệt lâu như thế, anh Triệt lại đi thích chị. Lòng em càng đau khổ gấp trăm gấp ngàn gấp vạn lần so với chị!”. Hạo Tuyết lúc lắc đầu, ngờ vực hỏi: “Em không đẹp phải không, không đáng yêu phải không? Vì sao anh Triệt không thích em chứ?”
“Em sẽ gặp được người thích em!”, Hiểu Khê động viên.
Hạo Tuyết vẫn boăn khoăn: “Thật chứ? Người đó sẽ tốt hơn anh Triệt phải không?”.
Hiểu Khê đáp dõng dạc: “Sẽ mà, sẽ còn tốt hơn Triệt”.
Hạo Tuyết lắc đầu: “Chị gạt em, trên đời này làm gì có người tốt hơn anh Triệt cơ chứ?”.
Hiểu Khê điềm tĩnh đáp: “Chỉ cần em thật lòng thích anh ta, em sẽ thấy anh ta là người tốt nhất trên đời”.
Hạo Tuyết chợt cười đắc ý: “Ha ha, vậy em hiểu rồi, anh Triệt là người tốt nhất trên đời còn gì”.
Đúng là như vậy sao? Minh Hiểu Khê đau khổ cười, còn giả mạo là chuyên gia tình ái gì đó, tự mình làm nhiều việc trở nên lộn xộn, lại còn hồ đồ.
Hạo Tuyết tiếp tục chọc Hiểu Khê: “Chị Hiểu Khê, sao chị không nói?”.
Minh Hiểu Khê lấy lại tinh thần, cười cười: “Chị tưởng rằng em phải qua nhiều ngày tháng mới nghĩ ra, làm sao nhanh như thế, sau cơn mưa trời lại sáng?”.
Hạo Tuyết than thở: “Ơ, em đâu có rộng lượng như thế, đều là anh Triệt làm ra đấy. Hôm trước, anh ấy đến tìm em nói rất nhiều, anh ấy nói… Thôi, dù sao anh Triệt muốn em nghĩ thông suốt. Em chẳng qua là mơ một giấc mộng thôi. Tỉnh mộng rồi, cái gì cũng không có, nhưng em không muốn vì giấc mộ