
eo đúng lời hứa với Hạo Tuyết. Vừa đứng canh chừng anh, cô vừa thầm mong Hạo Tuyết mau xuất hiện để nhường vị trí. Nhưng không rõ tại sao, mọi việc lại trở nên lộn xộn, trái hẳn với kế hoạch bởi Hiểu Khê nghe thấy Hạo Tuyết la oai oái. Về phía Hạo Tuyết, tự nhiên trượt phải cái gì đó trơn tuột khiến cô nhúi đầu về phía trước, va phải một ai đó. Không biết có phải anh Giản Triệt không nhỉ? Hạo Tuyết cố gắng quờ tìm đôi môi của Triệt. Nhưng… sao kỳ lạ thế nhỉ… có cảm giác dưới cô có… những hai người.
Hiểu Khê đang cố gắng căng mắt ra tìm Hạo Tuyết thì bị ai đó đâm sầm vào người rất mạnh. Chưa kịp phản ứng, cô đã bị ngã nhào ra đất, rồi thoắt một cái…lại thấy mình nằm trong lòng một ai đó, hình như là con trai. Hiểu Khê cố gắng vùng vẫy, nhưng người trên lưng cô cứ nặng như cùm. Sợ là Hạo Tuyết ngã đè lên mình, Hiểu Khê không dám đẩy mạnh. Cô càng giãy giụa, càng rơi vào vòng tay của chàng trai kia. Cô cũng cảm thấy đôi tay của anh ta không những không đẩy cô ra, mà lại càng kéo cô lại gần và xiết chặt vào lòng. Hay là anh ta sợ mình bị ngã lăn ra, bị đau hoặc bị ai đó dẫm vào nhỉ? Hiểu Khê hoang mang nghĩ, không kịp nhận ra môi cô đã chạm phải đôi môi ướt át của chàng trai. Mọi chuyện trở nên rối như mớ bòng bong…
Ngay sau khi đèn vụt tắt, Giản Triệt thấy mình bị xô mạnh tới mức anh lăn quay ra đất. Ai đó ngã nhào lên người anh, nhưng mùi thơm rất quen thuộc, ắt hẳn là bạn thân. Không hiểu sao người này nặng thế, con gái gì mà nặng như con trai, hay là tới hai người nhỉ? Giản Triệt thầm nghĩ và thấy rõ người bên trên anh ra sức vùng vẫy. Nhưng tối đen như mực, không khéo bị ai đó dẫm vào thì chết. Giản Triệt ra sức giang rộng cánh tay, ôm chặt người nằm trên anh vào lòng để bảo vệ. Trong lúc cọ xát, môi anh tự dưng chạm phải một đôi môi ngọt ngào nào đó… Tất cả trở nên rối tinh
Chương 26
Bỗng nhiên căn phòng bừng sáng. Hiểu Khê he hé mắt. Trước mặt cô là đôi mắt rất quen thuộc. Chưa bao giờ cô lại thấy nó gần gũi đến thế. Chợt cô phát hiện ra môi mình đang dính chặt vào đôi môi của người đó. Trời ơi, đó chính là Giản Triệt.
Mọi người trong phòng đang sững sờ nhìn họ, hầu như ai nấy đều nín thở trước khung cảnh kì dị này. Hạo Tuyết, Hiểu Khê và Giản Triệt bị ngã chồng lên nhau như một chiếc bánh hamburger. Hạo Tuyết ở trên cùng, đang ra sức giãy giụa, Hiểu Khê kẹp ở giữa như miếng xúc xích. Còn Giản Triệt đang dính chặt vào môi của Hiểu Khê và ôm chặt lấy cô. Anh nằm ở dưới cùng.
Hạo Nam phá tan sự im lặng của căn phòng, bước lên, kéo Hạo Tuyết dậy và mắng mỏ em gái: “Mày thật quá đáng, toàn nghĩ ra những trò tai quái!”. Lúc này mọi người đã hiểu rõ sự tình. Thì ra Hạo Tuyết bị trượt chân, ngã dúi vào Hiểu Khê, khiến cô đâm sầm vào Giản Triệt. Hạo Tuyết thấy mình thật oan ức, ai mà muốn ngã cơ chứ, hỏng hết kế hoạch tốt đẹp đã mất công dàn dựng.
Hiểu Khê vẫn đang mơ màng như nằm mơ. Hình như cô vẫn đang hôn Giản Triệt. Người nằm đè lên cô đã không ở đó nữa, nhưng sao cô vẫn chưa muốn đứng dậy? Hạo Tuyết cũng thấy bất bình khi thấy Hiểu Khê và Giản Triệt chưa chịu buông nhau. Cô lén quay lại nhìn Lưu Băng và thót cả tim khi thấy gương mặt Lưu Băng tối sầm.
Lưu Băng tiến về phía trước, kéo bật Hiểu Khê dậy và lấy tay áo của mình lau sạch môi cho cô. Anh ra sức lau rất mạnh như để xóa sạch nụ hôn nồng nàn của Giản Triệt vừa rồi. Xấu hổ và tủi hận, Hiểu Khê trào nước mắt.
Giản Triệt vùng đứng dậy, thấy Hiểu Khê đang khóc lóc với đôi môi đỏ bầm, liền tức giận quát to: “Mục Lưu Băng!”.
Lưu Băng quát lại: “Im ngay” và vẫn ra sức lau môi cho Hiểu Khê.
Thấy các bạn xô xát, Hạo Nam buộc phải lên tiếng: “Thôi đi nào, đừng như trẻ con nữa”.
Nhưng Lưu Băng vẫn phớt lờ lời can ngăn của bạn, ra sức chùi môi của Hiểu Khê tới mức bật máu.
Hạo Tuyết sợ quá, bật khóc: “Xin lỗi anh, tất cả là do em hết. Không phải tại chị ấy đâu. Em vô tình nên…”.
Bác Đông cũng phải lên tiếng: “Lưu Băng, dừng lại đi cháu. Hiểu Khê bị đau rồi kìa!”.
Lưu Băng khẽ áp môi mình lên đôi môi rớm máu của Hiểu Khê như đóng một con dấu chứng tỏ. Anh nói to cho mọi người nghe thấy: “Hiểu Khê, em nên nhớ, em là của anh, chỉ của một mình anh thôi!”
— —— —
Bữa tiệc Giáng sinh đang vui vẻ bỗng nguội lạnh. Mọi người ngao ngán nhìn nhau. Lưu Băng lôi tuột Hiểu Khê ra về, sải từng bước dài dưới làn mưa tuyết, khước từ cả ý tốt của bác Đông là cho lái xe đưa về. Hiểu Khê buồn rầu đi sau Lưu Băng. Cô thấy môi mình đau rát, ngực như bị vật gì nhọn hoắt đâm xuyên thấu. Con đường trước mặt cô cứ mờ dần bởi làn nước mắt không ngừng rơi, song cô vẫn bậm môi đi tiếp. Bỗng “Ối!”, Hiểu Khê bị trượt chân, ngã lăn trên mặt tuyết.
Lưu Băng dừng lại, chìa tay, chậm rãi đi về phía bạn gái, chìa tay ra tín hiệu cho Hiểu Khê bám vào. Nhưng cô làm mặt giận, phớt lờ anh. Cô chống hai tay xuống tuyết, ra sức gượng đứng lên, nhưng do người quá xúc động, lại thêm khí trời quá lạnh, loay hoay thế nào mà cô lại ngã xuống lần nữa. Lưu Băng sốt ruột, túm chặt lấy tay cô, giục: “Đứng lên nào!”.
Hiểu Khê ra sức vùng vẫy vì tự ái: “Bỏ ra, bỏ em ra!”.
Lưu Băng điên tiết