
ệt sao?”.
Hạo Tuyết đứng chết trân như khúc gỗ.
Tiểu Tuyền than thở: “Ai nói Cổ Phi Anh là tiểu thư bị thịt, ngu ngốc đờ đẫn”.
Im lặng một cách kỳ lạ. Mọi người nín thở chờ sự đón đầu đánh mạnh của Minh Hiểu Khê. Ký giả tập san Quang Du âm thầm trong mọi người đã suy đoán ra vô số loại giả thiết đủ khiến mọi người cuộn trào nhiệt huyết, cục diện phát triển mãnh liệt khó mà đè nén. Ai mà đoán được trước.
Theo sự ghi chép của tập san Học viện Quang Du đầy quyền uy, lúc đó, Minh Hiểu Khê chân thành tha thiết nói với Cổ Phi Anh: “Ái chà, vậy là cô cợ chưa cưới của anh Triệt, chúc mừng, chúc mừng!”.
Cổ Phi Anh lạnh nhạt cao ngạo răn đe: “Cô không nên có ý nghĩ bất chính với Phong Giản Triệt. Anh ấy sẽ là chồng tôi”.
Minh Hiểu Khê đáp rất nghiêm túc: “Tôi bảo đảm, quyết không có ý nghĩ bất chính với anh Triệt”.
Không có khói thuốc súng. Không có chiến tranh. Nhưng đã có một trận phong ba đang dậy sóng trong tâm hồn yếu đuối của Minh Hiểu Khê. Các học sinh của Học viện Quang Du rất thất vọng trước hành động đầu hàng nhanh chóng của cô.
“Đi thôi!”, Hiểu Khê mỉm cười như trút được gánh nặng, kéo tay của Hạo Tuyết giục giã. Tay của Hạo Tuyết rất lạnh, cứng đờ.
Canh thịt bò đậm đặc đang sôi sùng sục. Mùi vị thơm nồng lan khắp khách sạn. Hiểu Khê nhìn chăm chăm vào nồi thịt bò. Nom cô thật ủ dột, ngón tay trỏ ngậm trong miệng đã bị cắn đến nỗi xanh tím lại.
Giản Triệt nhìn cô, và gọi: “Minh Hiểu Khê”. Ngón tay thon dài quơ qua quơ lại trước mặt cô. Gương mặt cô vẫn bất động như pho tượng. “Minh Hiểu Khê”. Anh vui tính gõ lên đầu cô. Nhưng nom cô vẫn chưa hoàn hồn. Anh đành quát lớn: “Minh Hiểu Khê!”.
Hiểu Khê giật nảy mình, kêu ầm lên: “Làm sao? Làm sao! Có phải thịt bò không?”. Cô nhìn Phong Giản Triệt đầy nghi hoặc: “Anh Triệt, có chuyện gì thế?”.
Giản Triệt nắm lấy ngón tay bị thương của cô, hỏi nhỏ: “Có việc gì buồn vậy?”. Bàn tay của anh rất ấm, nắm chặt lấy ngón tay nho nhỏ của cô, có ánh mặt trời, trong nháy mắt dòng chảy của mạch máu toàn thân đều thay đổi đến nỗi thư giãn mà còn thong thả.
Minh Hiểu Khê cúi đầu, im lặng. Giản Triệt nhẹ nhàng xoa lên những dấu răng rất sâu trên ngón tay nhỏ của cô và hỏi: “Em gặp Cổ Phi Anh rồi phải không?”.
Quả nhiên cái gì đều không giấu nổi anh ta. Minh Hiểu Khê chau mày, buồn bực nói: “Vì sao mỗi người đều có vị hôn thê? Giống như Cổ Phi Anh của anh, Dương Thiên Phụng của Đông Hạo Nam và của Mục Lưu Băng… Các anh đã không thích người ta, sao không cự tuyệt ngay lúc đầu? Vì sao có vị hôn thê rồi lại không quan hệ cho tốt, lại cứ gây ra nhiều chuyện hiểu lầm”.
Giản Triệt chua chát đáp: “Chính anh cũng không hề biết về việc của Cổ Phi Anh trước đó”.
Hiểu Khê rút ngón tay ra khỏi bàn tay của Giản Triệt, than: “Các anh đều giống nhau, đều nói như thế”.
Triệt cúi nhìn lòng bàn tay trống trơn của mình, chợt thấy lòng trống rỗng.
Canh thịt bò nấu thật thơm ngon. Minh Hiểu Khê ăn một lèo hết tám miếng thịt lớn, uống hết hai bát canh to, bụng căng tướng, toàn thân khắp người ấm áp, tinh thần phấn chấn trở lại. Cô đặt cái muỗng trên bàn ăn xuống một cái “ầm”, lớn tiếng nói với Phong Giản Triệt: “Em không vui! Rất không vui!”.
Phong Giản Triệt ngừng ăn, chằm chằm nhìn cô.
Hiểu Khê bực bội nói tiếp: “Vị hôn thê đó của anh khiến bao người ghét, anh có biết hay không? Ngạo mạn! Giả dối! Cuồng vọng! Anh mà nghe được những gì cô ta nói nhỉ? Thật đáng ghét!”.
Giản Triệt cười: “Nhưng nghe nói em rất khách khí đối với cô ta. Phải không?”.
Minh Hiểu Khê thở dài: “Em…”.
Giản Triệt cười trêu: “Minh Hiểu Khê luôn thành công ở mọi nơi mọi chỗ. Minh Hiểu Khê số một thiên hạ nhưng hôm qua đã thất bại trước mặt Cổ Phi Anh rồi”.
Hiểu Khê bực bội gãi đầu, nhăn nhó thanh minh: “Em cũng không rõ làm sao mình đột nhiên biến thành không có sức lực như thế. Lúc đó em thậm chí còn hơi lo, lo làm cô ta tức giận… Em sợ sau khi làm cô ta tức giận…”. Cô ta rùng mình, không nói tiếp nữa.
Phong Giản Triệt không biết đã đến bên cạnh cô từ lúc nào. Hiểu Khê chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp và vui vẻ của gió xuân bao quanh mình. Cô gắng gồng mình hồi lâu, cuối cùng không cưỡng lại nổi sự mê hoặc đó, nhẹ nhàng ôm lấy thân hình thon thả của Giản Triệt, úp mặt lên ngực anh.
Hiểu Khê hiểu rõ mình thích Phong Giản Triệt. Từ trước cô đã luôn thích ở bên cạnh anh, thích nghe anh nói, thích nhìn anh mỉm cười, thích anh nhìn cô. Nhưng sao lần này dầu đã được ôm anh mà trong lòng cô lại thấy hơi run rẩy thế nhỉ. Có cái gì đó vừa ngọt ngào, vừa chua chát, lại vừa vùng vẫy giằng xé muốn gào thét trong cô.
“Hiểu Khê, em không cần lo lắng về Cổ Phi Anh”, Giản Triệt êm ái nói, khiến người ta thật yên tâm, “Việc của cô ta, anh sẽ giải quyết. Hãy tin tưởng anh. Anh quyết không để cô ta trở thành Thiết Sa Hạnh thứ hai”.
Minh Hiểu Khê nhắm mắt. Hóa ra là như thế, điều mà cô ta không yên tâm hoàn toàn không phải là Cổ Phi Anh, mà là hình bóng của Thiết Sa Hạnh điên cuồng la hét và đang vung vẩy cây súng, mình chảy đầy máu. Cô hối hận vô cùng. Nếu lúc đầu, cô đối với Thiết Sa Hạnh không ấu trĩ đến vậy, sự việc đã khô