Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thủy tinh trong suốt, Mặt trời rực rỡ nhất ngày đông

Thủy tinh trong suốt, Mặt trời rực rỡ nhất ngày đông

Tác giả: Minh Hiểu Khê

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324761

Bình chọn: 7.00/10/476 lượt.

ôm một bó hoa hồng thắm đỏ bên cạnh chiếc thùng rác bẩn. Họ nắm chặt tay nhau, mắt dán chặt vào nhau, như quên cả không gian và thời gian.

Trên đường, người đi mua sắm và ngắm cũng ít dần. Bỗng có tiếng ồn ào đánh nhau từ một con hẻm tối om ở gần đó vọng ra. Minh Hiểu Khê cau mày, liếc nhìn về phía đó. Nếu như mọi ngày, cô sẽ chạy ngay tới đó coi có chuyện gì. Nhưng hôm nay Giản Triệt đang ở bên cạnh, nên cô không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì không hay trước khi tay anh khỏi hẳn. Cô kéo tay Giản Triệt, nói nhỏ: “Đi thôi anh. Muộn rồi”.

Giản Triệt lắc đầu, vỗ vào tay cô ta: “Đừng để ý đến anh, em muốn làm gì, cứ làm đi”.

Hiểu Khê ngần ngừ mấy giây nhưng vẫn cương quyết lắc đầu, kéo tay anh đi. Nhưng sự đời đâu có dễ dàng đến vậy. Có những phiền phức dù muốn, chúng ta cũng không thể trốn được.

Một chàng trai mình đầy máu bỗng chạy vọt ra khỏi con hẻm tối tăm đó. Mặt mũi anh ta sưng vù, đầy máu, nhìn y hệt một con ma từ địa ngục chui lên. Anh ta loạng choạng lao về hướng Giản Triệt. Hiểu Khê sợ hãi, xoay người ra cản vội để anh ta không đụng tới cánh tay bị thương của Triệt. Nhưng do cô lấy đà hơi mạnh, khiến anh ta đâm sầm vào người cô. Bó hoa hồng bắn vụt khỏi tay Hiểu Khê, xoay một vòng trên không. Hiểu Khê nhún người muốn với lấy hoa hồng mà Phong Giản Triệt tặng. Nhưng cô vừa hạ được chân xuống đất đã bị ngã ngay vào lòng chàng trai chết tiệt đó. Đúng là tai nạn ngoài ý muốn.

Chàng trai kia ngước gương mặt máu me, thì thào với cô: “Hiểu Khê, cứu tôi với!”.

Hiểu Khê ngẩn cả người, ra sức nhìn kĩ chàng trai nọ để đoán định thân thế của anh ta.

Chương 50

Đêm đã khuya. Đóa hồng tươi thắm đang nằm trong tay một chàng trai trắng bệch. Anh ta lạnh lùng nhìn bông hồng không chớp mắt. Hiểu Khê sững sờ nhìn anh ta, toàn thân như nhũn ra, mất hết sức lực. Cô thực không ngờ gặp lại Mục Lưu Băng vào lúc này. Nhưng anh ta không thèm nhìn Hiểu Khê, chỉ chăm chú nhìn đóa hồng như đầy ma lực. Đám vệ sĩ của Liệt Viêm Đường xung quanh anh ta cũng đã nhận ra Hiểu Khê nên rất ngần ngừ, không biết có nên bắt chàng trai đang dính đầy máu me kia không. Bên cạnh Mục Lưu Băng có một chàng trai có vết thẹo mà hình như cô đã từng gặp, tên là Quỷ Đường.

Quỷ Đường cũng chăm chú quan sát cô, không nói câu nào. Thấy Hiểu Khê nhìn mình, thiên sứ tóc vàng nhoẻn cười, cất tiếng: “Chị khỏe chứ, Minh Hiểu Khê, chúng ta lại gặp nhau”.

Hiểu Khê cười đáp lễ: “Rất khỏe, em cũng khỏe chứ, em trai?”.

Chàng trai bĩu môi phản đối: “Tôi đã nói rồi, tôi không phải là em trai!”.

“Hừm, vậy phải gọi là gì mới hài lòng đây?” Hiểu Khê chớp chớp mắt suy nghĩ.

Bỗng Lưu Băng cất giọng lạnh lùng: “Gọi nó là Lan Địch”.

Hiểu Khê kinh ngạc kêu lên: “Lan Địch, ơ, sao lại thế?”. Cô nhớ ra rằng Lan Địch là người nhà của bác sĩ Susi và Lưu Băng đã bắt cóc làm con tin để uy hiếp bác sĩ cứu chữa cho Giản Triệt. Sao giờ Lan Địch lại đi theo Lưu Băng đánh người ta thế nhỉ?

Lan Địch hiếu kì hỏi: “Nghe giọng điệu của chị, chị biết tôi sao?”.

Bỗng một giọng rên rỉ đang nằm dưới đất lại cất lên: “Hiểu Khê, cứu tôi với”. Có cái gì cục cựa ở dưới đất, cắt ngang câu chuyện của hai người.

Hiểu Khê giật mình, sém chút nữa cô quên mất việc cứu người. Cô lại gần chàng trai người đầy máu me nọ, cúi xuống hỏi: “Anh biết tôi sao?”.

Chàng trai khó nhọc gật đầu. Hiểu Khê băn khoăn ngắm nghía gương mặt đầy máu của chàng trai nhưng vẫn bất lực không thể nhận ra đó là ai. Cô thở dài: “Thật ngại quá, vậy rốt cuộc anh là ai thế? Sao tôi không nhận ra nhỉ?”.

Chàng trai thở hổn hển, thều thào: “… Tôi là… con bướm nhỏ…”.

A! Con bướm nhỏ! Đó là đại ca hung ác của Hải Hưng Bang. Nhưng vô lý thật, sao lại ra nông nỗi này chứ.

Hiểu Khê ra sức lật tới lật lui mặt chàng trai, rồi nói: “Trên mặt anh không có hình xăm con bướm nào hết. Chắc chắn anh không phải là con bướm nhỏ. Anh đừng có gạt tôi”.

Chàng trai gượng chỉ tay về phía một người khác, thều thào: “Tây Sơn…. Ơ kia…”.

Hiểu Khê nhìn dõi theo hướng tay chỉ, suýt ngất xỉu vì nhận ra chàng trai gầy nhom, thường nhắc nhở cho đại ca “con bướm nhỏ”. Tây Sơn quỳ xuống ôm chân Hiểu Khê van xin: “Chị Hiểu Khê, xin chị cứu chúng tôi với. Tôi thật sự không biết Thiết Đại Kì ở đâu. Có đánh chết, tôi cũng không nói đâu”.

Hiểu Khê buồn bã đứng dậy, nhìn Lưu Băng nói: “Anh tha cho anh ta đi. Anh ta không biết Thiết Đại Kì ở đâu cả”.

Mục Lưu Băng vẫn lạnh tanh, ra sức ngắm nghía đóa hoa, không màng đến cô.

Lan Địch cười ngọt ngào, nói: “Anh ta không biết nhưng tôi biết”.

Minh Hiểu Khê hoảng hốt, ngẩn người không rõ có chuyện gì. Bỗng một bàn tay ấm nóng khoác lên vai cô. Thì ra là Giản Triệt, anh luôn ở bên cô. Hiểu Khê quay sang nhìn anh, ánh mắt của Giản Triệt trong sáng và kiên định. Ánh mắt của Mục Lưu Băng lạnh như gió đêm, liếc nhìn bàn tay của Giản Triệt đang đặt ở trên vai Minh Hiểu Khê.

Minh Hiểu Khê thở phào, rồi nhìn Mục Lưu Băng: “Nếu anh ta thực sự biết Thiết Đại Kì ở đâu, lại không chịu nói, vậy anh sẽ làm gì?”.

Ánh mắt Mục Lưu Băng di chuyển từ vai cô tới gương mặt cô, lạnh lẽo như vực nước lạnh ngàn vạn năm. Hiể