
a từng nói cho Bạch Nham, mấy trăm năm nàng nhập ma đã cùng Thiên Khê Vân Nhai làm gì, nhưng Bạch Nham đã xem qua lửa Vô Sinh của nàng nhất định rất rõ ràng, đoạn thời gian kia sát nghiệt nàng tạo ra còn nặng hơn Huyết trận rất nhiều.
Nàng dùng rất nhiều cấm thuật ghi lại trong điển tịch của cô cô, nàng muốn làm gì thì làm chỉ tìm cảm giác thoải mái, mà Thiên Khê và Vân Nhai lại càng không phải nói.
Nếu muốn ngăn cản Thiên Khê cởi bỏ phong ấn Ngũ Hành trận, bọn họ không thể mềm lòng, nếu như cần thì Đỗ Tuyền, Tòng Tố, Thanh Vũ thậm chí là bọn họ đều phải hy sinh.
Nay chưởng quầy Ly đã không làm được, Bạch Nham nặng tình như vậy, hắn cũng không làm được.
Bạch Nham lấy từ trong tay áo ra một cây tiêu làm bằng xương đặt ở bên môi, tùy ý thổi khi thì hùng dũng khi thì du dương khi thì hiu quạnh, như đang trấn an chưởng quầy Ly lại như đang thay Bạch Nham tỏ nỗi lòng.
Chưởng quầy Ly trước kia đánh đàn nhưng đã sớm bỏ, nay tựa vào trên vai Bạch Nham nghe tiếng tiêu của hắn mới giật mình nghĩ sau này nhất định phải tìm cơ hội cùng hắn cầm tiêu hợp tấu, tiêu dao khoái hoạt một phen.
Không biết qua bao lâu, Bạch Nham buông cốt tiêu, nói với chưởng quầy Ly:“Ta đến chỗ Thái Thượng Lão Quân xin Thái Cực đồ.
”“Chàng?”“Ừ, nói như thế nào thì lúc ta sinh ra, Thái Thượng Lão Quân cũng từng đến Đông Hải chúc mừng, ông ấy cùng với cha ta còn có chút giao tình, sẽ có một chút cơ hội.
Nàng từng trộm đan dược của ông ấy, nếu để nàng đi chắc chắn sẽ bị ông ấy bắt lại trách phạt một phen.
”Chưởng quầy Ly vô cùng ngạc nhiên mở to mắt nhìn Bạch Nham:“Sao chàng biết ta từng trộm đan dược của Thái Thượng Lão Quân?!”Bạch Nham cười khẽ:“Nàng cho rằng lần đó là ai cảnh báo, giúp nàng có cơ hội trốn thoát?”“A!”Nói đến chuyện đó quả thật là chuyện từ rất rất lâu rồi, lúc chưởng quầy Ly còn chưa đầy bảy trăm tuổi tương đương với đứa bé mười hai mười ba tuổi loài người.
Nàng không thường đến Cửu Trọng Thiên, năm ấy là sinh nhật Tây Vương Mẫu, thư mời được gửi đến núi Bình Đỉnh, cô cô nàng Cửu Thiên Huyền Nữ được mời dự thọ yến, chưởng quầy Ly mặt dày mày dạn cầu xin cô cô mấy ngày mới có cơ hội đi cùng.
Cửu Thiên Huyền Nữ vốn tưởng rằng nàng ở núi Bình Đỉnh quá mức nhàm chán cho nên muốn đi xem náo nhiệt, nhưng không ngờ tâm tư nàng đều nhằm về phía linh đan diệu dược Thiên Thượng Lão Quân vừa luyện ra.
Thọ yến của Vương Mẫu nương nương, Đông Hải Long vương, Long thái tử đương nhiên cũng phải đến chúc mừng, chẳng qua Bạch Nham đã quá quen với những yến hội kiểu này, tâm tư cũng không đặt ở yến hội.
Mọi người đều đi về phía Dao Trì, chỉ có một nữ tiên nhân đi ngược lại, trùng hợp bị Bạch Nham thấy.
Vốn cũng không liên quan đến hắn, hắn cũng không xen vào, nhưng không biết vì sao ánh mắt hắn lại bị nàng hấp dẫn, hướng nàng đi đúng là phủ đệ của Thái Thượng Lão Quân, mà hắn vừa rồi còn nhìn thấy Thái Thượng Lão Quân đã đi về phía Dao Trì.
Lòng hiếu kỳ đột nhiên trào dâng, hắn đuổi theo nàng, lúc này mới phát hiện nữ tiên này thì ra là một tên trộm, vào phòng luyện đan Thái Thượng Lão Quân trộm mấy viên linh dược.
Thú vị nhất là nàng lẻn vào phòng luyện đan bị chim tước Thái Thượng Lão Quân lưu lại trông coi phát hiện, nàng trực tiếp ném một viên linh dược cho con chim tước kia hối lộ nó, chim tước kia thế nhưng lại ngoan ngoan nghe lời trở về trông cửa.
Nếu không phải đồng tử của Thái Thượng Lão Quân bỗng nhiên trở về, nàng quả thật đã trót lọt.
Cuối cùng vẫn là Bạch Nham giúp nàng, xa xa thấy tiểu tiên đồng bước trên mây mà về, hắn dùng tiếng tiêu cảnh báo cho chưởng quầy Ly mới giúp nàng sớm chạy trốn.
Cho đến ngàn năm sau, nàng mới phát hiện thì ra lúc ấy là Bạch Nham giúp nàng.
“Nàng lấy trộm linh đan của Lão Quân kết quả có tác dụng gì không?” Bạch Nham qua nhiều năm vậy rồi mới hỏi cũng không ngại quá muộn.
Chưởng quầy Ly lắc đầu, cười nói:“Chẳng qua là ta bướng bỉnh thôi, cô cô không hay cho ta ra ngoài, nói lấy pháp lực của ta còn chưa phá được kết giới thì sẽ không cho ta xuống núi, cho nên ta nghĩ trộm chút linh đan diệu dược của Lão Quân gia tăng chút công lực tiết kiệm trăm năm tu luyện.
Linh đan này cuối cùng đều bị ta ăn như đồ ăn vặt.
”“Thật là, gia tăng không ít công lực nhỉ?”“Linh đan của Lão Quân đương nhiên là bảo bối nhất đẳng trên trời, quả thật rất có ích cho luyện công.
Chẳng qua khi đó ta còn nhỏ không biết dùng thế nào, dùng khi nào thì thích hợp nhất, cho nên lãng phí không ít dược lực.
”Bạch Nham nghe xong cười rộ lên, nàng thật đúng là từ nhỏ không coi bảo bối làm bảo bối.
Chưởng quầy Ly dùng vai huých Bạch Nham, cười nói:“Nếu chàng muốn trộm Thái Cực đồ, không ngại thì trộm thêm chút đan dược, tăng thêm năm trăm năm công lực đối phó với Thiên Khê sẽ có thêm phần thắng.
Dù sao chàng là lợn chết không sợ nước sôi, so với trộm đá Vô Sắc thì đây đã là gì.
”“Ha ha ha, nói là đi xin Lão Quân Thái Cực đồ, sao có thể trộm?” Bạch Nham cũng cười rộ lên,“Nàng nỡ để ta chịu hình phạt sao!”“Thái Thượng Lão Quân mấy ngàn năm khó có khi nào lộ diện một hai lần, chàng đến sợ rằng còn khôn