Old school Easter eggs.
Tiệm Quan Tài Phố Tây

Tiệm Quan Tài Phố Tây

Tác giả: Toái Dạ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324131

Bình chọn: 7.5.00/10/413 lượt.

không chịu sự quản chế của Ngọc đế.

Ngọc đế tức thì có tức nhưng không nói được gì, chuyện đắc tội với người ta đều do chính hắn làm, bây giờ chỉ có thể ngậm bồ hòn.

Có một lần Ngọc đế hỏi Vương mẫu, hắn làm sai sao?

Vương mẫu lắc đầu:”Sai thì không sai, hai người này quả thật vi phạm thiên quy thiên luật nên phạt.

Nhưng sau ý chỉ ngài nên thêm một câu, chờ hai người tu thành chính quả, lập tức tứ hôn.



Ngọc đế đập bộp một phát lên đùi:”Cũng đúng!”

Bây giờ hối hận cũng muộn rồi!

[1'> Phổ Hiền Bồ tát (dịch âm là Tam mạn đà bạt đà la, hoặc Tam mạn đà bạt đà, zh.

pǔxián 普賢, sa.

samantabhadra, ja.

fugen, bo.

kun tu bzang po ཀུན་ཏུ་བཟང་པོ་).

Phổ là biến khắp, Hiền là Đẳng giác Bồ tát, Phổ Hiền là vị Bồ tát Đẳng giác có năng lực hiện thân khắp mười phương pháp giới, tùy mong cầu của chúng sanh mà hiện thân hóa độ.

Ngài là một trong những vị Bồ Tát quan trọng trong Phật giáoĐại thừa.

Theo kinh Pháp Hoa, Ngài là vị Bồ tát ở quốc độ của Phật Bảo Oai Đức Thượng Vương Như Lai, phía Đông cõi Ta Bà, nghe thế giới này thuyết kinh Pháp Hoa liền lãnh đạo năm trăm vị Đại Bồ tát đến nghe pháp và phát tâm hộ trì Chánh pháp của Đức Phật Thích Ca.

Phổ Hiền được xem là người hộ vệ của những ai tuyên giảng đạo pháp và đại diện cho “Bình đẳng tính trí” tức là trí huệ thấu hiểu cái nhất thể của sự đồng nhất và khác biệt.

Bồ Tát Phổ Hiền hay được thờ chung với Phật Thích-ca và Bồ Tát Văn-thù-sư-lợi (sa.

mañjuśrī).

Bồ Tát cưỡi voi trắng sáu ngà, voi trắng tượng trưng cho trí huệ vượt chướng ngại, sáu ngà cho sự chiến thắng sáu giác quan.

Trong hệ thống Ngũ Phật, Phổ Hiền được xem ở trong nhóm của Phật Đại Nhật (sa.

vairocana).

Biểu tượng của Phổ Hiền là ngọc như ý, hoa sen, có khi là trang sách ghi thần chú của Bồ Tát.

Tại Trung Quốc, Phổ Hiền được xem là một trong bốn Đại Bồ Tát, trú xứ của Phổ Hiền là núi Nga Mi, nơi Bồ Tát lưu trú sau khi cỡi voi trắng sáu răn từ Ấn Độ sang Trung Quốc Chương 74: Nguyên thần chuyển thếNắng ban mai lên, gió lạnh len qua cửa sổ hơi hé thổi vào trong phòng, nhẹ nhàng vén lên bức màn tơ tằm.

Người trên giường đột nhiên bừng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngực giống như có khối đá ngàn cân đè nặng, ép tới mức hắn không thở nổi.

“Công tử?” Người bên cạnh cũng tỉnh, cánh tay trắng nõn như ngọc đặt lên đầu vai hắn, giọng nói ngọt ngào mềm mại,”Làm sao vậy?”Hắn đẩy tay cô gái ra, dịch người sang bên cạnh, động tác kia rất thô lỗ còn mang theo vài phần ghét bỏ.

Cô gái tủi thân nhìn như muốn khóc, hỏi thẳng:”Là Diệu Diệu hầu hạ công tử không tốt ư? Sao đêm qua công tử còn nói Diệu Diệu tốt, lúc này lại đẩy người ta?”Nhắm mắt, hít sâau, hắn xốc chăn lên xuống giường, nhanh chóng tìm được quần áo của mình mặc vào.

Cô gái xinh đẹp không mảnh vải che thân nhìn bộ dáng hắn sốt ruột khó nén, không nhịn được nũng nịu một câu:”Thật là không có lương tâm .

”Trong lòng Dung Tử Du vẫn hoảng hốt, không muốn nhiều lời vô nghĩa.

Từ năm hắn mười bảy tuổi bắt đầu nếm thử sự đời, hắn luôn gặp một cơn ác mộng, mỗi lần tỉnh lại hoàn toàn không nhớ rõ, chỉ cảm thấy trong lòng hoảng hốt, khó chịu.

Cũng không có hứng cá nước thân mật, mỗi lần ôm giai nhân trong ngực tâm tình vốn sảng khoái, nhưng cứ tới sáng sớm lại bị ác mộng làm bừng tỉnh, vui vẻ mạnh mẽ đều mất hết, còn thêm vài phần phiền muộn vài phần ức chế vô cớ.

Ném lại một thỏi bạc rồi nhanh chóng chạy lấy người, thừa dịp trời còn chưa sáng hẳn chạy về phủ.

Trở lại Dung phủ lén đi từ cửa hông về phòng, cứ cho rằng thần không biết quỷ không hay, ai ngờ được mẫu thân đại nhân đã chờ sẵn trong phòng, đợi hắn chui đầu vào lưới .

Đẩy cửa vào, thấy Dung Tào thị ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, một đôi xinh đẹp mắt hung hăng trừng mình, khóe miệng giật giật khẽ gọi:”Mẹ.

”“Tiểu tử chết tiệt! Bảo con cưới vợ con chết sống không chịu, lại thích chui đầu vào cái chỗ trăng hoa kia, con muốn làm mẹ tức chết đúng không!” Tào thị “cộp” Một tiếng đặt chén trà trong tay xuống, đi tới cửa xách tai con mình.

“Mẹ, mẹ, đau đau!” Dung Tử Du gào khóc.

Không phải hắn không muốn cưới vợ, nhưng lần nào cũng kén cá chọn canh, chọn đến chọn đi cũng không chọn được.

Thê tử không thể so với những cô gái thanh lâu, yêu diễm tuyệt sắc đó là tốt nhất.

Dù bà mối đến nhà cầu hôn mang bao nhiêu bức hoạ cô nương trong sạch, hắn luôn bắt bẻ, dù thế nào cũng không vừa mắt, trong lòng vĩnh viễn cảm thấy mất mát, thiếu cái gì đó, trống rỗng không thể lấp đầy.

“Kêu kêu, kêu cái gì mà kêu?!” Tào thị khó thở, dùng sức xoắn tai con mắng,”Kỹ viện trong ngõ nhỏ kia vừa mới có cô nương mới tới con liền vội vàng đi, sao không thấy con sốt ruột cho vợ con đi?! Hả hả? Hỏi con đáy?!”Dung Tử Du liếc gã sai vặt đứng ở góc tường cúi đầu không dám nói lời nào, hừ, dám bán đứng hắn!“Mẹ, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ, mẹ buông ra đã.

” Dung Tử Du vội vàng xin tha thứ, tiếp tục thế này tai hắn sẽ đứt mất.

“Nói, nói, nói cái gì mà nói?!” Tào thị vỗ ngực, nổi giận đùng đùng ,”Mười mấy năm trước lão đạo sĩ lỗ mũi trâu kia nói con có phật duyên, có đạo t